Bạch Đại Sơn kiên định gật đầu trong ánh nhìn bối rối của Bạch Phong: "Đúng vậy, chúng tôi nghĩ dù sao thì mình cũng chẳng có con, hai chúng tôi chẳng dùng hết bao nhiêu tiền nên mới tiêu tiền đi, Bạch Phong, họ hàng bên ba ruột cậu cũng kiếm được không ít tiền, cậu có thể tìm họ vay, họ với cậu có quan hệ thân thiết hơn, mà tôi cùng lắm chỉ là một người ngoài nhiều năm không gặp, đến cả bạn bè cũng chẳng phải."
Ý của Bạch Đại Sơn rất rõ ràng, muốn vay tiền thì tìm họ hàng mà vay, tìm một người ngoài như anh vay làm gì.
Hơn nữa người này bao nhiêu năm không về, sao anh ta biết được hai vợ chồng anh ta có kiếm được tiền không? Còn chẳng phải người thân bên phía ba Bạch Phong nói, đám người thân này cũng thật là, mình có tiền thì không cho vay, bảo Bạch Phong tìm Bạch Đại Sơn vay tiền, hay thật đấy.
Bạch Phong ngượng ngùng: "Không phải nhiều năm rồi tôi không qua lại với mọi người sao? Tôi sợ mọi người không nhận tôi..."
"Đến họ hàng anh em cậu còn không nhận cậu, người ngoài như tôi có thể nhận cậu sao? Nhiều năm rồi chúng ta không gặp, đến cả cậu là ai tôi còn quên mất." Bạch Đại Sơn trực tiếp vặc lại, vốn chẳng thân quen, đương nhiên cũng không cần khách sáo, nếu không lần sau anh ta còn tới vay tiền thì sao.
"Nhà chúng tôi không có tiền nhưng có mấy trăm cân hàng còn chưa bán, mấy người có cần không? Một trăm cân hàng có thể kiếm được năm mươi tệ, nếu như bán hết, mấy người cũng có thể kiếm vài trăm tệ." Lý Trình Trình nói.
Cô cũng không muốn Bạch Phong ra khỏi cửa nhà cô là lại đi nói lung tung là họ không có tiền cho vay, nhưng cho hàng thì có thể chặn miệng mọi người lại rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT