Trình Tuyết Dương gật đầu tán thưởng, quả nhiên là cháu gái của bà, vừa thông minh vừa tốt bụng, không những biết kiếm tiền bằng những thứ có sẵn ở nông thôn mà còn có thể dẫn dắt mọi người xung quanh cùng nhau kiếm tiền. Nếu là người khác, kiếm được tiền lời thì đã rời đi từ lâu rồi, làm sao có thời gian quan tâm đến sống chết của người khác nữa?
Buổi tối, Bạch Đại Sơn nấu một nồi cơm, hâm nóng đồ ăn đóng gói từ khách sạn quốc doanh về, cứ như vậy dọn xong bữa tối cho mọi người.
Nhà Bạch Đại Sơn mặc dù có sân rộng, nhưng trong nhà cũng không lớn, Trình Tuyết Dương và lái xe không có nơi nào để ở. Cho nên sau khi ăn cơm tối xong, Trình Tuyết Dương và cấp dưới đang chuẩn bị đưa Quý Bằng đi, Hiểu Đồng nắm lấy tay Quý Bằng, khóc lớn: "Anh Hiểu Quân, anh đừng đi, em không muốn anh đi..."
Mắt Quý Bằng cũng đỏ hoe vì Lý Hiểu Đồng khóc.
Cậu lớn hơn Lý Hiểu Đồng mấy tuổi, nên càng hiểu chuyện hơn, đương nhiên biết hai người không thể cùng nhau chơi mỗi ngày nữa. Khi về nhà cậu phải đi học, không còn thời gian chơi với cô như trước.
Lý Trình Trình kéo Lý Hiểu Đồng lại đây, tuy không phải con ruột của mình nhưng khi nhìn thấy một đứa trẻ khóc như vậy, cô rất lo lắng: "Ngoan nào Hiểu Đồng, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi lên thị trấn tìm anh Hiểu Quân. Ngày kia chúng ta sẽ được cùng về nhà với anh Hiểu Quân, xem nhà của anh Hiểu Quân có đẹp không, có được không?"
Lý Hiểu Đồng mơ màng nhìn Lý Trình Trình: "Em cũng được đi sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT