Chúng ta không nên hình thành thói quen xấu cho con cái, không nên chờ người khác hoàn trả lại cho mình điều gì cả, cho đi đơn giản là cho đi thôi, không nên nghĩ suy đến việc được đáp trả.
Cả gia đình bốn người thường xuyên ăn đủ mọi loại thịt nên không hề thèm ăn, một con ngỗng lớn mà chỉ ăn hết một nửa. Lý Trình Trình vừa dọn bàn cơm vừa nói: "Sáng mai chúng ta ăn súp thịt ngỗng nhé."
Bạch Đại Sơn gật đầu: "Để anh dậy sớm lăn mì."
Từ lúc trong nhà có tiền, họ rất ít khi ăn ngũ cốc nguyên hạt. Dù không có tem thực phẩm nhưng họ vẫn mua những loại lương thực có giá hời hơi một chút, gạo, hạt kê, bột mì, dầu cũng mua dầu đậu nành, có thể nói trong thôn An Cư này, không có nhà nào có điều kiện sống tốt như gia đình họ.
Mà dù có tiền thì nhà khác cũng không nỡ bỏ ra để ăn thế này.
Cũng may nhà họ ở chỗ hoang vu hẻo lánh không có hàng xóm láng giềng nên ăn gì cũng không sợ người khác ngửi thấy. Hơn nữa lúc trước, khi xây nhà, Bạch Đại Sơn còn đến bãi rác trong thành phố tìm mấy mảnh thuỷ tinh vỡ cắm lên trên đỉnh tường nên nếu không phải trộm cắp chuyên nghiệp thì sẽ không dám trèo tường vào. Vả lại trong thôn họ cũng không có trộm cắp chuyên nghiệp nên cũng không có gì phải lo lắng cả.
Bạch Đại Sơn cũng không muốn mấy người nhiều chuyện đến làm hàng xóm nhà mình, may mắn hai bên trái phải đều là nhà của lão Nhị và lão Tam, không phải người ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT