Tháng Tám là lúc nóng nhất ở Yến Kinh.
Trong một ngôi làng gần đó, hai bà cô đang đứng hai bên kẹp chặt Dung Tử Ẩn ở giữa, ép buộc cậu phải nhìn đám vịt ỉu xìu trước mặt.
"Tiểu Dung, cháu xem xem, có phải vịt nhà nó làm vịt nhà cô bị bệnh không? Từ lúc vịt nhà nó đến, vịt mái nhà cô chẳng đẻ trứng nữa!"
"Nói bậy! Vịt nhà bà như mấy con điên, cứ thấy vịt đực là lao vào chẳng buông, liên quan gì đến báu vật nhà tôi. Vịt nhà bà bệnh sẵn rồi! Vịt nhà tôi ăn một miếng cám nhà bà xong về là bắt đầu rụng lông!"
"Trời ơi, bà sống làm sao đây? Bà còn trông chờ bán trứng vịt để sống, giờ vịt ốm cả nửa năm thì cả nhà bàchỉ còn cách uống gió bốn phương mà sống..." Bà cô bên này vừa quệt nước mắt vừa mở màn thì bà cô bên kia đã cất một tiếng "Ôi trời ơi" át luôn.
"Đồ vô lương tâm! Nhà tôi chỉ có một con vịt đực để phối giống, giờ nó sắp chết rồi đây! Nửa cuối năm nay lấy gì ra lứa vịt con? Vịt mái còn làm sao mà ấp trứng? Thà chết đói còn hơn! Hôm nay tôi với bà mẹ già tám mươi tuổi của tôi sẽ đến thắt cổ trước cửa nhà trưởng thôn!"
"Ôi trời ơi, tôi sống thế nào đây!"
Hai bà cô cứ thế làm thành một vở bi kịch đầy kịch tính, thu hút đám đông dân làng đến xem, ai nấy vừa lắc đầu vừa thở dài trước đám vịt ỉu xìu.
"Phải nói là hai đàn vịt này nhìn cũng chẳng khá khẩm gì thật. Nhưng đừng nói là sống không nổi nữa."
"Sống không nổi..."
Nghe đến ba chữ này, hai bà cô lại khóc thảm thiết hơn, cứ như không phải vịt bị bệnh mà là họ vừa mất chồng vậy.
Dung Tử Ẩn mấy lần định chen vào nói nhưng đều bị át mất. Cậu quyết định không tham gia, cúi xuống kiểm tra hai đàn vịt thật cẩn thận.
Cuối cùng, vì quá mức ồn ào nên đám người xem liền chạy đi gọi trưởng thôn đến hòa giải.
Trưởng thôn là người dễ tính, vừa đến đã vội vàng xoa dịu: "Ôi dào, phụ nữ mà, tình cảm thường dễ xúc động. Thôi nào, đừng khóc nữa. Không phải có bác sĩ thú y ở đây rồi sao? Lo gì chứ? Tiểu Dung nhà ta là nhân tài tốt nghiệp đại học thành phố đấy!"
Vừa nói, trưởng thôn vừa vỗ vai Dung Tử Ẩn: "Tiểu Dung, nói xem, hai đàn vịt này bị làm sao vậy?"
Rốt cuộc mọi người cũng yên lặng. Dung Tử Ẩn đứng dậy, liếc nhìn trưởng thôn, chậm rãi trả lời: "Bị bệnh."
"..."
Câu nói này đúng là vô nghĩa. Không chỉ trưởng thôn, mà cả đám đông và hai bà cô cũng đều im bặt.
Dung Tử Ẩn rõ ràng nhìn thấy trên đầu tất cả bọn họ hiện lên dòng chữ: 【Điểm ngại ngùng +1】
Hệ thống trong đầu ngay lập tức phát ra âm thanh: "Tổng cộng nhận được 56 xu vàng~ 【Hình dán đáng yêu kiểu quốc bảo.jpg】"
Dung Tử Ẩn bình thản nhận lấy hình dán dễ thương từ hệ thống, sau đó quay lại tập trung vào hai đàn vịt.
Phải nói rằng, tất cả đều là tai bay vạ gió.
Dung Tử Ẩn vốn là sinh viên ưu tú ngành thú y của Đại học Nông nghiệp, ba năm liền nhận học bổng quốc gia. Cậu từng được đặc cách học liên thông thạc sĩ – tiến sĩ. Nhưng đúng vào thời điểm quyết định nhất, cậu bị kẻ tiểu nhân hãm hại, dính vào rắc rối với nạn cho vay nặng lãi.
Sau khi báo cảnh sát và ra tòa, kết quả là cậu mất tư cách được đặc cách vì lý do "đạo đức chưa đủ."
May mắn duy nhất là nhờ tòa án can thiệp, bọn cho vay nặng lãi không còn đến quấy rối trực tiếp mà chỉ gửi tin nhắn đe dọa.
Nhưng dù vậy, tương lai của Dung Tử Ẩn vẫn chẳng sáng sủa gì. Từ một nhân tài được kỳ vọng sẽ là trụ cột trong ngành nghiên cứu khoa học, cậu bị đẩy đến làm bác sĩ thú y ở một trạm chăn nuôi nơi đồng không mông quạnh. Và món nợ 200 ngàn tệ vẫn cứ đeo đẳng trên lưng cậu.
"Đáng tiếc thật." Giáo sư hướng dẫn của cậu chỉ biết thở dài. Với năng lực của cậu, quả thực việc bị đẩy về làm ở một trạm nhỏ là quá lãng phí.
Nhưng khi tiễn cậu lên đường, giáo sư vẫn không quên động viên: "Nơi thôn quê cũng có mặt tốt của nó. Quan hệ con người đơn giản hơn. Đừng quên tiếp tục nghiên cứu, tiền thiếu thầy có thể giúp. Đám cho vay kia sớm muộn cũng sẽ lộ sơ hở."
"Sớm quay lại nhé. Thầy luôn chờ em ở đây."
"Cảm ơn thầy." Dung Tử Ẩn kính cẩn cúi chào người thầy đã dìu dắt mình, nhưng khi bước ra khỏi văn phòng, từng bước chân của cậu như nặng ngàn cân.
Cậu hiểu rằng lời của thầy chỉ là để an ủi. Còn bản thân cậu, e rằng đời này khó mà quay trở lại được.
Hai mươi vạn tệ, với một bác sĩ thú y, nếu không gặp được kỳ ngộ gì, thì dù không ăn không uống cũng phải mất năm năm mới trả hết. Về việc tìm ra sơ hở mà thầy nhắc đến, cậu sẽ cố gắng, nhưng trong lòng lại không chắc chắn mình có thể tìm được.
Một câu thôi: tương lai mịt mờ.
Dung Tử Ẩn hít một hơi thật sâu, ép bản thân mình phải nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi rung lên. Cậu mở ra, một hình ảnh đẫm máu của bàn tay bị cắt lìa hiện lên màn hình. Hình ảnh chỉ xuất hiện trong một giây, sau đó tin nhắn tự hủy.
Cậu biết, đây là lời cảnh cáo từ đám cho vay nặng lãi. Nhưng Dung Tử Ẩn cũng chỉ là một sinh viên nghèo, mọi cách cần làm cậu đều đã làm, giờ chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.
Trớ trêu thay, khi quay lại ký túc xá để thu dọn đồ chuẩn bị đến nơi công tác ở làng quê, cậu lại bị đám bạn cùng phòng chế giễu.
"Ồ, không hổ là sinh viên ưu tú, thời nay mà còn có đại học bao cấp việc làm!"
"Chứ sao nữa! Lão Nhị à, đây là trường hỗ trợ cậu đấy. Dù sao thì, nếu không đi làm ngay, cậu làm sao trả được 200 ngàn nợ chứ? Haha!"
Những lời châm chọc như vậy, Dung Tử Ẩn nghe mãi thành quen từ nhỏ đến lớn. Đa phần đều nhằm vào việc cậu vừa học giỏi lại xuất thân nghèo khó, không giống với những người khác.
Cha mẹ Dung Tử Ẩn mất sớm vì tai nạn, không có bảo hiểm, cũng chẳng để lại khoản bồi thường nào. Cậu từ nhỏ đã phải vừa học vừa lao động để tự nuôi thân. Đối với cậu, sống sót đã là một thử thách lớn, nên chẳng hơi đâu để ý những lời gièm pha đó.
Nhưng giờ đây thì khác. Dung Tử Ẩn và đám bạn cùng phòng này sắp đường ai nấy đi, có lẽ cả đời cũng chẳng gặp lại. Mấy chuyện sĩ diện chẳng còn quan trọng nữa.
Hơn nữa, việc cậu bị hại mất đi tiền đồ sáng lạn, chưa ra khỏi cổng trường đã gánh khoản nợ khổng lồ, dù là người rộng lượng như Dung Tử Ẩn cũng khó mà không tức giận.
Thế nên, cậu vốn trầm lặng, sau khi thu dọn đồ đạc xong, lại nở một nụ cười nhẹ nhàng và nói một câu đầy thực tế với mấy người bạn cùng phòng: "Sắp thi lại rồi, các cậu qua nổi không?"
"..."
"Còn chuyện được phân công việc làm, thực ra tôi cũng thấy bất ngờ. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là lấy được bằng tốt nghiệp đại học đối với các cậu lại khó đến thế."
"Cố gắng lên nhé, tôi đi trước đây."
Một cú châm chích thẳng thắn khiến căn phòng rơi vào im lặng. Đám bạn cùng phòng chỉ biết trừng mắt nhìn Dung Tử Ẩn với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Nhưng tất cả những điều đó chẳng còn liên quan gì đến Dung Tử Ẩn nữa. Cậu khoác balo rời đi, sẵn sàng cho một cuộc sống mới.
Trước mắt, điều quan trọng nhất là khoản nợ 200 ngàn tệ và tìm cách xóa bỏ tội danh bị vu oan là "con nợ."
Phải bình tĩnh, không được tự làm rối chính mình, Dung Tử Ẩn tự nhủ. Dù khởi đầu đầy xui xẻo, nhưng cậu đã quen với việc may mắn không đứng về phía mình từ nhỏ.
Phúc hay họa, tất cả đều do tâm thái mà ra.
Có lẽ chính sự rộng lượng này đã khiến Dung Tử Ẩn thật sự chuyển vận.
Sau bốn tiếng đi xe, cậu cuối cùng cũng đến được ngôi làng nhỏ. Vừa bước chân vào trạm chăn nuôi của làng, trong đầu Dung Tử Ẩn bỗng vang lên một giọng nói kỳ lạ.
Đại khái là, vì cậu quá xui xẻo nên được Thiên Đạo bù đắp.
Thiên Đạo: “Vật đầu tiên ngươi chạm vào sẽ quyết định hướng đi năng lực đặc biệt của ngươi. Theo chỉ dẫn của hệ thống, ngươi sẽ trở thành một bậc thầy kỹ thuật, dẫn đầu trong lĩnh vực này."
Nghe qua có vẻ hấp dẫn. Nhưng khi Dung Tử Ẩn cúi nhìn con lợn nái đang sắp đẻ mà dân làng vừa mang tới, cậu bỗng im lặng.
Đây là muốn cậu trở thành đại gia nuôi lợn sao?
Một phút sau, cậu nhận ra thế giới xung quanh mình đã thay đổi. Tất cả các sinh vật liên quan đến nông nghiệp hay chăn nuôi, trên đầu chúng đều xuất hiện những dòng chữ kỳ quái, như một dạng bình luận trực tiếp. Đồng thời, trong đầu Dung Tử Ẩn xuất hiện một hệ thống mới.
Hệ thống: "Nhiệm vụ tân thủ: Trả hết nợ. Hai mươi vạn tệ chỉ là chuyện nhỏ. Cố lên nào, chủ nhân đại đại, quẩy vịt lên!"
Dung Tử Ẩn nếm chữ "vịt" kia, cảm giác lòng mình vô cùng vi diệu. Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần và bắt đầu kiểm tra các chức năng của hệ thống.
Hệ thống được chia thành hai phần chính.
1. Trao đổi: Hiện chưa mở khóa do không đủ tiền vàng.
2. Quay thưởng: Một lần quay mất 1.000 vàng. Các vật phẩm quay được có thể mang ra ngoài đời thật, từ kỹ năng kỳ diệu cho đến tiền mặt. Hệ thống khẳng định rằng, nếu vận may đỏ chót, quay trúng kim cương hay đồ cổ, cậu có thể trả hết nợ chỉ trong nháy mắt.
Đặc biệt hơn, những món đồ mang ra đời thật sẽ không gây rắc rối. Thiên Đạo sẽ tự động tạo ra bối cảnh hợp lý để bảo vệ Dung Tử Ẩn, khiến mọi thứ nhìn qua đều vô cùng tự nhiên.
Điểm kỳ diệu nhất chính là vàng hệ thống được tạo ra từ cảm xúc của các sinh vật xung quanh Dung Tử Ẩn.
Ví dụ, sau khi cậu cứu sống con lợn nái khỏi ca đẻ khó, đầu nó hiện lên “Cảm kích +300”, còn chủ nhân của nó cũng xuất hiện “Cảm kích +200”. Tổng cộng 500 điểm cảm kích này được chuyển hóa thành 500 vàng hệ thống theo tỷ lệ 1:1.
Ban đầu, Dung Tử Ẩn nghĩ chỉ có cảm xúc tích cực mới tạo ra vàng, nhưng khi phát hiện ngay cả cảm giác xấu hổ cũng mang lại vàng, cậu bỗng thấy hệ thống này thú vị hơn hẳn.
Quan trọng nhất là, nhờ hệ thống Dung Tử Ẩn cuối cùng đã thấy được tia hy vọng về một tương lai tươi sáng.
Còn về đàn vịt trước mặt, cậu cũng mơ hồ đoán được bệnh trạng, nhưng để chẩn đoán chính xác, cần thêm xét nghiệm.
Cậu bình tĩnh hỏi hai người phụ nữ: "Hai nhà mấy ngày qua đều có vịt chết đúng không?"
"Làm sao có chuyện đó!" Một người lập tức phản bác, vẻ mặt đầy kinh hãi. "Đàn vịt của chúng tôi chỉ bị chút bệnh vặt, làm sao mà chết được?"
Ở nông thôn, chăn nuôi là kế sinh nhai, dịch bệnh là điều đáng sợ nhất. Nếu là bệnh lây nhiễm, không chỉ đàn vịt của họ bị xóa sổ, mà cả làng cũng có thể bị cách ly. Điều này chẳng khác gì đẩy họ vào đường cùng, chưa kể còn bị dân làng trách móc, oán hận.
Hai người phụ nữ vốn đang tranh cãi, giờ thì đồng lòng chĩa mũi dùi vào Dung Tử Ẩn.
"Miệng còn hôi sữa mà đòi nói chuyện lớn! Cậu nghĩ mình biết nhiều lắm à? Nhà tôi từ thời cụ đã nuôi vịt rồi, cậu nói thử xem có gì mà tôi không biết?"
"Chỉ là một sinh viên đến làng quê trải nghiệm, đúng là đem cậu ta tới đây là hại chúng tôi! Hừ!"
Trưởng thôn cũng rối bời, không biết phải giải thích thế nào để cứu vãn tình hình.
"Bác sĩ Tiểu Dung, chuyện này..."
Dung Tử Ẩn không hề nao núng, chỉ vào đàn vịt rồi bình tĩnh nói: "Nếu hai ngày qua không có con nào chết, vậy thì giết một con để xét nghiệm."
Ngừng lại một chút, cậu bổ sung thêm: "Hoặc nếu không muốn xét nghiệm, thì đốt sạch hai đàn vịt luôn cũng được."
Bầu không khí rơi vào im lặng chết chóc.
Dì 1, dì 2: Phẫn nộ +700
Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa là hai bà ấy đã lao vào đánh cậu.
Dung Tử Ẩn ngẫm nghĩ, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa để giải thích: "Bệnh truyền nhiễm, không còn cách nào khác."
"Nói bậy!" Hai người phụ nữ lập tức bùng nổ. Không chỉ họ, mà cả trưởng thôn và những người dân đứng xem cũng biến sắc.
Chăn nuôi gia cầm không giống những ngành khác. Một khi đã là bệnh truyền nhiễm, chỉ cần xuất hiện trong một hộ gia đình, cả làng cũng khó mà thoát.
Dù việc nuôi vịt trong làng chỉ là nghề phụ, nhưng vẫn đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống. Nếu thực sự xảy ra chuyện, cả năm đó không ai yên ổn.
Trưởng thôn vội vàng bước tới hòa giải: "Tiểu Dung, bệnh truyền nhiễm không thể nói bừa được đâu."
Dung Tử Ẩn chỉ tay vào con vịt trông yếu nhất trong đàn: "Không tin, tôi có thể chứng minh ngay tại chỗ."
Thái độ quả quyết của Dung Tử Ẩn khiến trưởng thôn cũng không dám đánh cược cả làng, ông nhanh chóng kêu người mang con vịt kia ra giết mổ, mặc kệ sự phản đối của hai bà dì.
Dung Tử Ẩn mở hộp dụng cụ y tế mang theo, lấy ra con dao phẫu thuật sắc bén.
"Gan sưng to, có các nốt sần nhỏ."
Cậu nhanh chóng xác định vị trí lá gan của con vịt, lấy nó ra rồi đưa cho trưởng thôn, hai bà dì và những người dân đứng xem.
"Sao lại thành ra thế này?" Trưởng thôn nhíu mày.
Dù không hiểu rõ "nốt sần" là gì, nhưng với kinh nghiệm nửa đời làm nông, ông biết rằng lá gan của vịt không thể nào có những hạt nhỏ như hạt kê thế này.
Một vài người dân yếu bóng vía đã lùi ra xa vì thấy ghê.
Dung Tử Ẩn tiếp tục lấy lá lách của con vịt ra, tình trạng không khác gì lá gan: cũng đầy những nốt sần.
Tuy nhiên, nghiêm trọng nhất vẫn là màng ngoài tim. Trên đó xuất hiện các nốt từ kích cỡ hạt đậu xanh đến hạt đậu nành, trông giống như những kén sâu khô.
"Bị ký sinh trùng à?" Một người tò mò hỏi.
"Không phải. Theo chẩn đoán ban đầu, đây là bệnh lao vịt. Nếu muốn xác định chính xác, cần gửi mẫu mô đi xét nghiệm. Nhưng với tình trạng của hai đàn vịt, gửi hay không cũng không có ý nghĩa gì."
Dung Tử Ẩn giải thích tiếp: "Tinh thần uể oải, rụt cổ, chân yếu, lười vận động, không chịu xuống nước, lưng cong, ăn ít, sút cân, giảm sản lượng trứng. Những triệu chứng này cộng thêm kết quả giải phẫu đã đủ chứng minh đây là bệnh lao vịt."
Trưởng thôn sốt sắng hỏi: "Vậy giờ phải làm sao?"
Lao là bệnh nguy hiểm, đến con người mắc phải còn lao đao, huống chi là vịt.
Hai bà dì càng căng thẳng hơn, mặt mày tái mét.
Dung Tử Ẩn thở dài: "Không còn cách nào khác, đốt tại chỗ thôi."
Hai bà dì: Đau lòng +1000
Nhìn hai bà dì sắp ngất đi, Dung Tử Ẩn vội bổ sung: "Bệnh lao vịt có thể xin trợ cấp. Tiền mua giống vịt sẽ được hỗ trợ."
Hai bà thở phào nhẹ nhõm, mỗi người lại cung cấp thêm "An ủi +400" cho cậu.
Tổng cộng, Dung Tử Ẩn đã tích lũy được 10.000 vàng, vừa đủ để quay thưởng 10 lần liên tiếp.
Hệ thống: "Nào nào, chơi lớn đi! Lần quay đầu tiên, tỷ lệ rơi đồ hiếm tăng gấp đôi, tham gia là có ngay Bảo Đao Tru Long!"
Không màng xung quanh còn người, hệ thống tiếp tục dụ dỗ Dung Tử Ẩn. Chính cậu cũng tò mò không biết sẽ ra cái gì, nên lần này hiếm khi tự buông thả bản thân.
"Quay!"
Khi tiếng đáp lại vang lên, vòng quay trong hệ thống bắt đầu chuyển động nhanh chóng. Vài giây sau, trong túi đồ của Dung Tử Ẩn xuất hiện một hàng vật phẩm.
Lớp vỏ xanh trắng, bề mặt trơn nhẵn, mười món xếp thẳng hàng ngay ngắn trước mặt cậu.
Dung Tử Ẩn: "...Bảo Đao Tru Long?"
Hệ thống: "Đệch! Cái này mà cũng trúng? Dung Tử Ẩn, chắc tổ tiên của cậu là tù trưởng bộ tộc ở Châu Phi rồi!"