“Vị Ương, em đi ra ngoài trước, lát nữa quá nguy hiểm. Trận pháp đã bị phá vỡ rồi nên trong hai anh em các người chỉ một là đủ.”

Hứa Vị Ương tức giận nhìn tôi: “Chị Thanh Vũ, em là người không có nghĩa khí như vậy sao?”

“Tạm biệt!”

Nói xong, cô bé chắp tay thành nắm đấm rồi chạy về phía cửa với tốc độ chạy nước rút 100 mét.

Hừa Hạo Trạch trìu mến nhìn theo bóng lưng cô bé: “Con bé này!”

Tôi nén đau thương lấy từ trong túi ra một vài lá bùa vàng và một thanh kiếm gỗ đào rồi nhét chúng vào tay của Hứa Hạo Trạch.

“Tiếp theo chỉ có thể dùng vũ lực để đè bẹp nó vì vậy tôi không rảnh lo cho anh đâu.”

“Thanh kiếm gỗ đào này có thể đuổi tà, diệt quỷ. Nếu có ma quỷ đến gần anh thì hãy mạnh tay chém chúng nó.”

“Nếu thật sự đánh không lại cứ ném đống bùa vàng này, anh nhớ chú ý an toàn của bản thân.”

Hứa Hạo Trạch cảm động nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe: “Đạo trưởng Thanh Vũ, cô đưa hết pháp khí cho tôi còn cô thì sao?”

Tôi lấy trong túi ra một thanh kiếm làm bằng đồng xu. Thân kiếm nhìn cổ xưa, phía trên còn có anh sáng lờ mờ, nhìn sơ thôi cũng đủ thấy nó mạnh hơn kiếm gỗ đào gấp mấy trăm lần.

“Tôi dùng cái này!”

Tất nhiên, vũ khí tốt nhất phải nằm trong tay những người có năng lực nhất thì mới có thể sử dụng được.

Vẻ mặt của Hứa Hạo Trạch hơi khó diễn tả.

Trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú trông càng đẹp hơn, đường nét cũng rõ ràng hơn.

“Nhân tiện, anh vẫn còn zin à?”

Hứa Hạo Trạch đỏ mặt, ấp úng hết nửa ngày vẫn không nói được.

“Hầy, thật đáng tiếc.”

Nếu khí nguyên dương còn chưa bị phá vỡ thì bôi máu lên thanh kiếm có thể tăng gấp đôi lực sát thương đối với tà ma.

Tôi đứng dậy định theo con hạc giấy rời đi nhưng cổ tay tôi đã bị kéo mạnh.

“Tôi là…”

Từ Hạo Trạch hơi ngượng nhưng ánh mắt lại kiên định.

Tôi không thèm phản ứng lại: “Là gì?”

“Là còn zin.”

Đẹp trai, giàu có thế mà vẫn còn chưa bóc tem?

Thật đúng là niềm vui bất ngờ!

Tôi vui vẻ nắm lấy tay anh ta, đưa ngón giữa vào miệng và cắn thật mạnh.

Cả người Hứa Hạo Trạch run lên, sau đó cơ thể cứng đờ không chịu nhúc nhích.

“Thất thần làm gì, nhanh bôi máu lên thân kiếm đi, chờ nữa thì vết thương sẽ khép miệng lại đấy.”

“A, được!”

Nhìn Hứa Hạo Trạch đang vội vội vàng vàng, tôi cảm thấy người này có vẻ không thông minh cho lắm.

Hạc giấy đưa chúng tôi lên tầng hai. Nếu không có chuyện gì khác xảy ra thì bốn con quỷ ký sinh còn lại sẽ được giấu trong phòng ngủ tương ứng của từng người.

“Đạo trưởng Thanh Vũ, sao không bật đèn lên?”

“Ma quỷ thích bóng tối, nếu ánh sáng quá chói thì chúng sẽ trốn mãi không chịu ra.”

Hứa Hạo Trạch và tôi cẩn thận lần lượt lên lầu.

Phòng đầu tiên là phòng ngủ của Hứa Hạo Trạch.

Như vậy cũng lớn quá đi!

Vừa mở cửa ra là tôi đã ghen tị rồi.

Tại sao phòng ngủ của anh ta lại có thêm nhiều phòng như vậy?

Vừa sáng sủa vừa rộng rãi, lại thật trang nhã. Tôi cũng muốn phòng mình sau này xây như thế.

“Cô có thấy thứ gì chạy qua không?”

Hứa Hạo Trạch nắm tay tôi, giọng run run.

Con hạc giấy bay đến phòng làm việc của anh ta sau đó lượn lờ trên chiếc hộp đựng bút bằng gỗ cổ xưa.

“Soạt!”

Trong bóng đêm, một bóng người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc.

Hình như là một người giấy?

Vậy chuyện này dễ giải quyết rồi.

“Hứa Hạo Trạch, đánh nó!”

Sau khi tôi đón đầu nó, Hứa Hạo Trạch liền dang rộng chân và lao về phía trước. Từ nhỏ sư phụ đam mê dùng người giấy tra tấn tôi với sư huynh, nên lúc nhìn thấy nó tôi liền ngứa tay ngứa chân.

Người giấy bị kiếm trong tay Hứa Hạo Trạch đâm xuyên qua, biến thành một mảnh giấy mỏng màu vàng treo trên kiếm gỗ đào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play