“Hứa Vị Ương!”
Giọng nói nghiêm nghị của Hứa Hạo Trạch vang lên, làm cô bé nhún vai, nhịn cười đến khi mặt đỏ bừng.
“Thuật ngũ quỷ trấn trạch này là thông qua tà vật dẫn năm loại quỷ vào năm vị trí trong nhà, ảnh hưởng đến người sống tại đây. Năm loại quỷ này gồm: quỷ lao, quỷ đột tử, quỷ hao tiền, quỷ bạo nộ, quỷ xui xẻo.”
“Nếu tôi nhìn không nhầm thì…”
Tôi nhìn Hứa Hạo Trạch từ trên xuống dưới vài lần.
“Thứ ảnh hưởng tới anh nhất định là quỷ đột tử. Hôm nay chắc chắn không phải lần đầu tiên anh suýt xảy ra chuyện.”
Tiếng cười đột nhiên im bặt, Hứa Vị Ương che miệng kinh ngạc nhìn tôi.
“Về phần cô, khí đen trên người cô tương đối ít, có thể là quỷ hao tiền. Gần đây chắc là cô đã đánh mất rất nhiều thứ đúng không?”
Sắc mặt Hứa Vị Ương thay đổi, hai chân bắt chéo dần hạ xuống.
Tôi lại quay đầu lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi thẳng: “Còn dì, trên người dì nhất định là quỷ xui xẻo, đến nỗi uống nước lạnh cũng bị sặc.”
“Trong nhà anh ắt hẳn có thêm hai người bị quỷ lao và quỷ bạo nộ ảnh hưởng.”
“Một người thì gần đây liên tục mắc nhiều bệnh nhẹ nặng khác nhau, ngày nào cũng phải đến bệnh viện.”
“Còn một người khác đột nhiên trở nên bạo lực, thích ném đồ đạc và đánh người.”
Hiện trường chợt yên tĩnh, không khí im lặng đến nỗi tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Không lẽ nói sai rồi sao?
Không thể nào, nhìn sơ qua quả đúng là ngũ quỷ trấn trạch mà.
“Người đâu, bưng trà, dùng loại tốt nhất!”
Người phụ nữ xinh đẹp đứng dậy trước.
“Dì Liễu, có khách quý tới mà dì cũng chưa gọt trái cây nữa, nhanh lên đi!”
Hứa Vị Ương cũng nhảy dựng lên lao vào phòng bếp.
Hứa Hạo Trạch vuốt tóc, bày ra tư thế đẹp trai khác thường.
“Đạo trưởng Thanh Vũ, vậy tiếp theo chúng tôi cần hợp tác gì đây?”
Tôi phải nói rằng khuôn mặt Hứa Hạo Trạch thật sự như được Nữ Oa cẩn thận chế tác.
Hàm răng của anh ta quá trắng và nụ cười thì quá chói loá.
Suýt chút nữa làm tôi muốn giảm giá xuống năm triệu.
Máu chó đen, gạo nếp, tro hương, một con gà trống lớn sống hơn mười năm và một xâu tiền xu.
Người giàu chuẩn bị đồ đạc thật nhanh chóng, tôi nhìn sơ đống đồ rồi gật đầu hài lòng.
Để dụ được năm con quỷ ra ngoài thì phải có hai người trong gia đình này phối hợp cùng tôi.
Là Hứa Hạo Trạch xung phong tình nguyện và Hứa Vị Ương khóc lóc bị ép buộc.
Còn tôi thì bày trí trong một căn phòng khác, vẩy mực và dán bùa lên tường.
Đêm nay nhất định sẽ có một trận chiến khốc liệt, đến lúc đó cha mẹ của Hứa Hạo Trạch sẽ ở trong căn phòng này để đảm bảo an toàn.
“Chị Thanh Vũ à, em sẽ không chết đúng không…”
“Nếu không thì bỏ đi cũng được, em cảm thấy mất tiền cũng không to tát lắm, dù sao em cũng có tiền nên không sợ mất đồ, nhưng em lại sợ bóng tối và ma quỷ…”
Hứa Vị Ương đi sát theo tôi, cứ ôm chặt lấy cánh tay tôi, chỉ hận không thể dán lên người tôi.
Mười hai giờ đêm, tôi cùng Hứa Hạo Trạch và Hứa Vị Ương đứng ở cửa biệt thự.
Tất cả người hầu đều đi ngủ. Bây giờ trong căn nhà này chỉ còn lại người nhà họ Hứa.
Cánh cửa biệt thự tối tăm mở rộng như miệng của một con thú khổng lồ, muốn nuốt chửng tất cả chúng tôi.
“Hu hu hu hu…”
Tôi trợn mắt bất lực: “Bầu không khí đã hợp lắm rồi, không cần em hoà âm nữa đâu, em gái Vị Ương à.”
“Nhưng em sợ…”
Tôi lấy tờ giấy màu vàng ra gấp thành con hạc giấy.
“Cấp cấp như luật lệnh! Đi!”
Con hạc giấy theo tay của tôi vỗ cánh hai lần rồi bay vòng vèo lên trên.