Khi Cát Nhân Ninh nhả ra âm tiết cuối cùng, cổ tay Long Thất lập tức buông lỏng, sự bất chấp khi nãy cũng được buông lơi. Đám đông xung quanh lập tức trở nên nhốn nháo. Phó Vũ Ngao nhíu mày: “Nhân Ninh, em nói linh tinh cái gì đấy?”
“Nói linh tinh?” Phản ứng của Cát Nhân Ninh rất dữ dội, cô ta nhìn Phó Vũ Ngao, cười khẩy: “Anh quên chú tôi là ai rồi à? Ba tháng trước, Long Thất chơi bời bừa bãi ở trên thuyền bị người ta lây bệnh cho. Mọi người trong giới ai chẳng biết! Bằng không, tại sao tôi phải phân chia đồ đạc trong ký túc xá như vậy chứ!”
Lúc nói câu cuối cùng, cô ta quay đầu lại, nhìn Long Thất với vẻ “nhìn chuyện tốt mà tôi đã làm đi”. Chiếc cốc trong tay Ngũ Y San rơi xuống đất đánh cái “choang”, trông vô cùng luống cuống và hoang mang.
Đó là cốc trà lạnh mà Long Thất vừa uống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT