Hồi học cấp Hai, Long Thất chỉ có ấn tượng với hai nam sinh duy nhất. Một là cậu bạn cùng bàn bám cô dai như đỉa, tên là Phương Dương. Tuy rằng sau này không học cùng trường, cô cũng luôn ngó lơ cậu ta nhưng cậu ta lại như mắc phải hội chứng “kẹo kéo” ngắt quãng, ngay cả khi cô và Cận Dịch Khẳng đã bắt đầu qua lại thì Phương Dương vẫn kiên trì nhắn tin quấy rầy cô. Cậu ta luôn xuất hiện vào những lúc cô chuẩn bị quên béng mất cậu ta là ai, phiền không tả nổi. 

Và một người nữa. Người này cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, thậm chí còn như đã bốc hơi khỏi thế gian, số điện thoại cũng chưa kịp lưu, tài khoản mạng xã hội cũng chưa kịp thêm, mà ngay cả khuôn mặt và tên gọi của cậu ta cũng sắp bị cô cho vào quên lãng. Thế nhưng vẫn luôn có một số ký ức tồn đọng chỉ chực chờ nở bung ra, chỉ mất một giây để kích hoạt, cũng chỉ cần một giây để chuyển thành sự lúng túng sau phút sực tỉnh và cuộc hội ngộ sau nhiều năm xa cách. 

Nhưng Long Thất không biểu hiện sự thay đổi này ra mặt. Chỉ giây lát sau, cô đã tỉnh táo lại, mặc cho men say vẫn còn đó, cô nheo mắt, muốn nhìn Phó Vũ Ngao rõ hơn. Cậu ta đút tay vào túi, nói: “Mấy năm nay cậu đã quen với bao nhiêu người bạn mới thì mới có thể quên đi một người bạn cũ nhanh như vậy?”

...…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play