[Đạo cụ sử dụng đã bị ràng buộc với ký chủ, chỉ có ký chủ mới có thể mang nó vào.]
Không đợi Giang Dịch ra tay, hệ thống số 7 đã dội cho anh một gáo nước lạnh.
[Nhưng Bạch Lê Hiên là nhân vật quan trọng trong tuyến chính của thế giới này, nếu biến mất quá lâu, sẽ bị Thiên Đạo phát hiện.]
Giang Dịch: “......”
Hệ thống số 7 đề nghị Giang Dịch tốt nhất nên để Bạch Lê Hiên tự mình vượt qua.
Dùng thuốc đặc hiệu hoặc đạo cụ chữa trị đương nhiên là cách đơn giản nhất, nhưng hậu quả kéo theo lại khó lường.
Trước đây, Giang Dịch dám ngang nhiên sử dụng linh lực, vi phạm quy tắc, là vì anh đã cân nhắc kỹ lưỡng—những nguy cơ mà anh giúp Bạch Lê Hiên hóa giải trước đó đều không quá quan trọng, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến quá trình rèn luyện cả đời của hắn.
Nhưng tình huống bây giờ lại khác.
Dưới đáy Tuyệt Ma Nhai gió lạnh và đất ẩm, Bạch Lê Hiên lại mất hết tu vi, thương thế nặng nề, nếu không nhiễm phong hàn rồi phát sốt thì mới là chuyện lạ.
Hợp tình hợp lý, tức là nhất định phải trải qua.
Hậu quả của việc cưỡng ép thay đổi điều này, Giang Dịch đã từng nếm trải một lần rồi, và một lần là quá đủ.
Toàn thân Bạch Lê Hiên rã rời, cơn mệt mỏi ê ẩm còn nghiêm trọng hơn lúc mới rơi xuống. Hắn dường như cảm nhận được cơ thể mình sắp không chịu nổi nữa, nửa mê nửa tỉnh mà siết lấy tay Giang Dịch, nở một nụ cười an tâm.
Lúc này, đầu óc hắn đã mơ hồ, nụ cười cũng xuất phát từ bản năng.
Giang Dịch cảm thấy như bản thân đang chịu một cuộc tra tấn linh hồn.
Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có cách nào mô phỏng một ‘Bạch Lê Hiên’ để lừa Thiên Đạo không?”
[Nhập toàn bộ dữ liệu cơ thể của Bạch Lê Hiên vào con rối máy, có thể làm giả y như thật. Thời gian hiệu lực là 24 giờ, tốn 1.000 điểm tích lũy.]
Giang Dịch: = =
“Đắt vậy?” Lại còn có thời hạn nữa.
[Phí nhập dữ liệu và thuê con rối máy vốn không đắt, nhưng để che giấu con mắt của Thiên Đạo thế giới này, hệ thống phải tiến hành xử lý tăng cường. Đây đã là giá ưu đãi dành cho ký chủ rồi.]
Giang Dịch lại nhìn Bạch Lê Hiên đang ủ rũ, cau mày hỏi: “Nhập dữ liệu và xử lý tăng cường mất bao lâu?”
Ở thời cổ đại, sốt nóng có thể nhẹ hoặc nặng, nhưng trong tình cảnh không có thuốc men, không có đồ giữ ấm, mặt đất lại ẩm ướt, không có điều kiện nghỉ ngơi, nếu mắc bệnh chẳng khác nào bị kết án tử.
Bất kể thế nào, trước tiên phải đảm bảo an toàn tính mạng của mục tiêu nhiệm vụ.
[Đang tiến hành.]
Giang Dịch thi triển hỏa pháp hong khô một mảnh đất, tạm thời đặt Bạch Lê Hiên lên đó. Đến khi hệ thống số 7 báo đã hoàn thành, anh mới đưa hắn vào “Túi ngủ an thần”.
Ngay khoảnh khắc đó, bầu trời trong xanh đột nhiên phủ kín mây đen, tia chớp như rắn bạc xuyên qua tầng mây.
Tia chớp lóe lên, chiếu sáng đáy Tuyệt Ma Nhai, rọi rõ từng tấc đất nơi Giang Dịch và những người khác đang đứng.
‘Bạch Lê Hiên’ tựa vào tảng đá, ho khan mấy tiếng liên tục, hơi thở khó nhọc, khóe môi vương máu, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, khuôn mặt lại đỏ ửng một cách bất thường.
‘Hắn’ ôm lấy ngực, ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy hận ý như sắp tràn ra ngoài.
Sấm sét trên cửu trùng mây lại lóe lên mấy lượt rồi dần dần tan biến, mây đen lập tức tản đi.
[Đã sử dụng con rối máy, thời hạn 24 giờ, trừ 1.000 điểm tích lũy. Vi phạm sử dụng linh lực hai lần, trừ 40 điểm. Tổng cộng bị trừ 1.040 điểm.]
Giang Dịch nhìn Bạch Lê Hiên có vẻ đã ổn hơn một chút, nhưng vẫn thấy xót xa.
Xót xa được một lúc, trong đầu anh lóe lên ý tưởng: “Chi phí phát sinh trong nhiệm vụ có được thanh toán không?”
Hệ thống số 7: [......]
Ký chủ, ngươi đúng là một con cáo tinh ranh.
[Xin ký chủ đừng ỷ vào sự ưu ái của Cục Xuyên Không mà sinh kiêu. Nếu là người khác, tuyệt đối sẽ không được hoàn tiền.] Hệ thống số 7 hàm ý nhắc nhở.
Mắt Giang Dịch sáng lên, thành khẩn bày tỏ rằng trước đây anh chưa từng nghĩ tới, nhưng từ giờ sẽ cố gắng học hỏi.
Thế là một người một hệ thống mặt dày gửi đơn xin hoàn phí lên cấp trên.
Vết thương bên ngoài của Bạch Lê Hiên đã được xử lý sơ sài, Giang Dịch chỉ cởi áo ngoài ướt đẫm mồ hôi lạnh của hắn, vắt khô khăn rồi đặt lên trán nóng rực của đối phương.
Bất ngờ, Bạch Lê Hiên mở mắt ra.
Giang Dịch sững lại, nhưng ngay sau đó nhận ra đối phương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Vì cơn sốt, đôi mắt hắn mông lung hơi nước, mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày, trông như một kẻ đáng thương vô vọng.
Bạch Lê Hiên cũng nhìn thấy Giang Dịch, nhưng lại không thấy rõ lắm, vô thức cất giọng: “Tiền bối... Ngài tin ta không?”
Giang Dịch biết hắn đang nhắc đến chuyện bị hãm hại, mà anh, kẻ đã biết rõ chân tướng, đương nhiên tin tưởng. Anh gật đầu: “Ừ.”
Bạch Lê Hiên đột nhiên lộ ra vẻ ấm ức, nhưng lại là kiểu ấm ức mặt không đổi sắc.
“Nếu tin ta, vậy tại sao không giúp ta?”
Giang Dịch: “......”
Bạch Lê Hiên siết lấy tay áo anh, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng, từng câu từng chữ rõ ràng: “Giúp ta nhiều lần như vậy, bỗng nhiên lại không giúp nữa. Nếu không phải vì không tin, thì là vì gì?”
Sư muội lớn lên cùng từ nhỏ, sư đệ do chính tay dạy dỗ, còn có sư phụ mà hắn vô cùng tôn kính.
Những người thân thiết với hắn chỉ có bấy nhiêu thôi.
Giọng Bạch Lê Hiên dần trầm xuống, chất chứa bi thương: “Ngài không tin ta, cũng chẳng ai tin ta...”
Giang Dịch thuận thế ôm lấy hắn vào lòng.
Anh chưa từng ôm một người trưởng thành như thế này, có chút gượng gạo, nhưng Bạch Lê Hiên lại co người lại trong vòng tay anh, bất ngờ mà ngoan ngoãn im lặng.
"Ta tin ngươi." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Ba chữ này như mang theo ma lực vô hạn, Bạch Lê Hiên khẽ nức nở, gần như không thể nghe thấy.
Hắn ngẩng mặt lên, trong mắt không còn giọt lệ nào, rồi khẽ dụi đầu vào cằm Giang Dịch.
Nhột quá.
"Tiền bối." Bạch Lê Hiên mơ màng nhoẻn miệng cười, “Cảm ơn ngài.”
Đầu vừa nghiêng đi, chưa đầy ba giây đã ngủ say.
Giang Dịch: “......”
Sau đó, Giang Dịch đặt Bạch Lê Hiên trở lại giường, ngồi trông chừng một lúc, thấy hắn ngủ ngoan ngoãn không chút phòng bị, bèn quay về ghế ngồi.
Ký ức kèm theo thân phận pháp tu của anh chỉ bao gồm những hiểu biết cơ bản về tu chân giới, còn những điều chuyên sâu hơn về kiếm tu, đan tu thì không có mấy.
Anh bèn yêu cầu hệ thống số 7 cung cấp một quyển "Cẩm Nang Nhập Môn Tu Chân Giới" để giết thời gian trong lúc chờ đợi.
Ba canh giờ sau, Bạch Lê Hiên mới tỉnh lại.
Khi còn mơ màng, hắn lờ mờ cảm giác mình được đưa vào một nơi nào đó. Chỗ này rất thoải mái, nhiệt độ dễ chịu, dường như còn được bố trí một trận pháp an thần.
Lần đầu tiên sau bao năm, bóng tối trong lòng y không còn khuấy đảo, chỉ còn lại sự bình yên hiếm hoi.
Thực chất, hắn đã tỉnh lại từ một canh giờ trước, nhưng lại tham luyến cảm giác ấm áp này nên không muốn mở mắt.
Chỉ đến khi thực sự mở mắt ra, hắn mới thấy được sự kỳ diệu nơi đây.
Chăn đệm mềm mại như bông, dù không có ánh đèn xung quanh vẫn sáng sủa dịu dàng, thứ ánh sáng này không chói mắt mà khiến lòng người khoan khoái dễ chịu. Đồ trang trí giá trị xa xỉ, tường được lát bằng ngọc lưu ly, rèm che cũng đính những viên ngọc tinh xảo nhưng không quá phô trương, trông hệt như một tiên cảnh trong động thiên phúc địa.
Gỡ chiếc khăn mồ hôi trên trán xuống, Bạch Lê Hiên nhìn quanh từ phía trước đến bên trái, rồi bỗng sững sờ.
Hắn kinh ngạc như thể vừa nhìn thấy một vị tiên nhân.
Không phải những tu sĩ vẫn còn phải tranh đấu chốn trần thế để tìm đường phi thăng, mà là một tiên nhân thực sự từ trên trời giáng thế.
Giang Dịch một tay chống cằm, tựa nghiêng bên mép bàn, thần thái có phần lười biếng, tùy ý lật giở sách.
Y khoác một bộ y bào xanh biếc nhã nhặn, suối tóc đen mượt xõa nhẹ trên vai, cánh tay giấu trong tay áo rộng, phần da lộ ra trắng mịn như ngọc quý.
Đôi mắt trong suốt nhưng hờ hững, ngũ quan tựa như được trời cao tỉ mỉ chạm khắc, khiến người ta chỉ cần nhìn một lần đã khó lòng quên được.
Có thể chiêm ngưỡng từ xa, nhưng không thể khinh nhờn.
Không hiểu sao trong lòng Bạch Lê Hiên lại bất giác hiện lên câu nói này.
Nhưng ngay sau đó, vị tiên nhân ấy dường như cảm nhận được ánh nhìn, khẽ ngước mắt về phía hắn.
Bạch Lê Hiên gần như vô thức trở nên căng thẳng, tự giác thu mình lại.
Giang Dịch hỏi: “Hạ sốt rồi chứ?”
Giọng nói này… hình như đã từng nghe qua…
[Bên trái.]
Bạch Lê Hiên ngây người nhìn Giang Dịch, lặng lẽ mấp máy môi: Tiền bối?
Thấy hắn mãi vẫn không lên tiếng, chỉ ấp úng mà không đáp, Giang Dịch khẽ nhíu mày, gần như không thể nhận ra.
Ngay khi nhận thấy tình trạng của Bạch Lê Hiên không ổn, anh đã kịp thời đưa hắn vào đây.
Không đến mức… sốt hỏng đầu rồi chứ?
Có chút không yên tâm, Giang Dịch liền hỏi hệ thống số 7.
Sau khi kiểm tra, số 7 báo lại rằng Bạch Lê Hiên đã không còn gì đáng ngại.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Giang Dịch mới an tâm. Anh nhìn Bạch Lê Hiên vẫn còn ngây ngốc, sau đó không chần chừ mà "tiễn" hắn đi.
“Hạ sốt rồi thì ra ngoài đi.”
Trước mắt bỗng nhiên thay đổi, đầm lầy sình lầy, gió lạnh gào thét.
Ôm chặt chiếc áo khoác đã được sấy khô, Bạch Lê Hiên phát hiện mình lại trở về đáy Tuyệt Ma Nhai: “......”
Giang Dịch bảo hệ thống số 7 thu hồi rối máy vẫn còn thời gian hiệu lực. Nếu sau này lại có sự cố, vẫn có thể tiếp tục sử dụng.
Nhận ra bản thân chỉ đang mặc nội y, mặt Bạch Lê Hiên đỏ bừng, vội vàng mở áo khoác ra rồi khoác lên người.
Bất chợt hắn khựng lại, cảm thấy mình dường như đã quên mất điều gì đó.
Một đoạn ký ức đẹp đẽ và quan trọng, khiến hắn cau mày, cố gắng nhớ lại.
Hình như lúc sốt, có ai đó đã ôm hắn, dỗ hắn ngủ, còn giúp hắn lau nước mắt.
Lúc hắn nhõng nhẽo, người đó đã dịu dàng nói với hắn rằng—
“Ta tin ngươi.”
Mặt Bạch Lê Hiên lập tức đỏ bừng.
Y im lặng, cẩn thận giấu chiếc khăn lau mồ hôi giúp mình hạ sốt vào chỗ sạch sẽ gần người nhất.
Chớp mắt đã ba năm trôi qua.
Một người áo đen bịt mặt lướt qua con phố rộng, cuối cùng dừng lại trước một tòa gác lầu đồ sộ.
Tấm biển treo trước lầu trông vô cùng giản dị, chỉ có ba chữ "Giao Dịch Trường" viết theo lối cổ xưa, cạnh viền hơi ố vàng. Trên biển còn có vài vết xước như thể đã chịu đựng bao năm gió táp mưa sa, nhuốm màu tháng năm.
Người áo đen hơi nheo mắt, cất bước đi vào.
“Vị khách quan này, muốn mua gì sao?” Ngay khi bước vào, một người quản sự tiến tới hỏi han. Dù chỉ cảm nhận được tu vi của đối phương là Trúc Cơ Đại Viên Mãn, hắn cũng không có chút khinh thường nào.
Người áo đen không đáp, chỉ lặng lẽ đưa ra một tấm lệnh bài.
Bàn tay vươn ra có làn da trắng mịn, khớp xương rõ ràng, nhìn qua hẳn là một công tử trẻ tuổi—quản sự thầm suy đoán. Nhưng khi ánh mắt chạm đến lệnh bài, sắc mặt hắn thoáng biến đổi.
Lập tức, thái độ của quản sự trở nên cung kính, nhanh chóng dẫn đường: “Mời khách quan đi lối này.”
—
Thiên Khuyết Thành là một thành trung lập lớn trong tu chân giới, nơi đây tấp nập những tán tu và nhân vật danh tiếng lui tới. Nhưng nổi danh nhất vẫn là khu chợ đen ẩn sâu trong lòng thành.
Chợ đen ở đây không phải là chợ đêm theo nghĩa thông thường, mà là một khu vực bí mật trong góc khuất của Thiên Khuyết Thành.
Tại chợ đen, ngoài việc không được tùy tiện động thủ hay phá vỡ quy tắc, thì bất cứ thứ gì không thể phơi bày ngoài sáng đều có thể được giao dịch ở đây.
Sau khi giao dịch hoàn tất, tiền trao cháo múc, Thiên Khuyết Thành đóng vai trò trung gian bảo đảm, dù có chuyện gì xảy ra sau đó cũng không thể truy cứu lại.
Dĩ nhiên, thành chủ Thiên Khuyết cũng không phải kẻ khờ. Tất cả hàng hóa được đem ra buôn bán đều phải qua thẩm định để đảm bảo không dính phải nhân quả quá mức đáng sợ mới được phép lưu thông.
Muốn vào chợ đen để mua hàng, người tham gia cũng phải có một thân phận hợp pháp—thiên tài các môn phái, tán tu ẩn thế, danh môn thế gia, tất cả đều là nhân vật có tiếng tăm.
Người áo đen bước vào trận pháp truyền tống, nháy mắt đã xuất hiện bên trong khu chợ đen.
Hắn không dừng lại mà hòa vào dòng người đông đúc, hướng thẳng về trung tâm, nơi đang diễn ra một buổi đấu giá hoành tráng.
Giới hạn cứu trợ của Giang Dịch đại khái như sau ↓
Những nguy hiểm đã được viết trong kịch bản: không thể giúp, cũng không thể can thiệp.
Những nguy hiểm không có trong kịch bản nhưng hợp logic (hậu quả từ các tình huống nguy hiểm đã được kịch bản đề cập): có thể giúp, nhưng phải thận trọng, vì có thể gây ra sự xáo trộn không gian.
Những nguy hiểm không có trong kịch bản, không liên quan đến sự kiện chính, hoàn toàn chỉ do đối tượng nhiệm vụ xui xẻo mà gặp phải (ví dụ: rắn độc, ong dữ, có thể tránh được nếu tinh mắt): Giang Dịch có thể cứu tùy ý.
Tóm lại là vậy.