Chưa được bao lâu, Thẩm Nhị quay trở lại, tay xách một chiếc túi lương thực trống rỗng, trên quần còn in vài dấu bàn tay bẩn thỉu.
Nhìn hình dạng và kích cỡ, giống như dấu tay của trẻ nhỏ vô ý chạm phải.
Thấy Thẩm Vọng đã xuống xe, Thẩm Nhị vội bước tới: “Vương... Lão gia, sao ngài lại xuống đây, bên ngoài gió cát lớn, mau vào tránh một chút đi.”
Thẩm Vọng chăm chú nhìn đoàn người đang đi ngang qua, rồi ngẩng đầu lên, nhìn bóng hình trong suốt lơ lửng giữa không trung.
Từ vẻ ngoài tiều tụy của họ cũng có thể đoán ra, đây là đoàn dân chạy nạn đang hướng về kinh thành.
Không rõ họ đã đi bao lâu, bước chân nặng nề như mang theo ngàn cân, ánh mắt lờ đờ như tro tàn, lưng còng xuống, đầu hơi ngẩng, từng bước chân đều chậm chạp và nặng nề.
Tựa như chỉ dựa vào chút hơi tàn nơi cổ họng để tiếp tục tiến lên, không biết sẽ gục ngã lúc nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play