Ở chỗ sâu của Kỳ Sơn mịt mù sương trắng, dưới màn trời đen nhánh, đôi mắt của Sở Minh Giai có thể rõ ràng nhìn thấy biển mây rộng rãi và mờ mịt.
Cô vỗ vỗ Giang Mãnh còn đang khổ sở, nhẹ giọng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, đứng lên đi.”
Giang Mãnh lúng túng đứng dậy, nhưng vẫn nắm lấy tay Sở Minh Giai không buông ra, bướng bỉnh phản bác: “Tôi không khóc.”
Sở Minh Giai nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh gật đầu: “Được được được, cậu không khóc.”
Giang Mãnh: “...”
Anh cảm thấy sơn chủ cố ý trêu đùa anh.
Sở Minh Giai nhìn làn sương trắng dày đặc nói: “Tôi vào trong trước, cậu ở đây trông cửa, đừng để cho bất cứ thứ gì rời khỏi chỗ này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play