Qua một phút, sắc mặt Giang Mãnh đột nhiên kỳ lạ, Sở Minh Giai lập tức hỏi: “Sao thế?”
Sắc mặt Giang Mãnh trắng bệch, anh rất áy náy nói: “Xin lỗi, sơn chủ, tôi để lạc rồi, Thức Thần bị xé hỏng rồi.”
Giang Mãnh đánh giá thấp thực lực của ông Tần. Nếu anh không mất một nửa thần lực, đối phó với một ông Tần vốn dĩ là chuyện nhỏ. Nhưng bây giờ, thực lực của anh đã không mạnh bằng lúc trước, thậm chí ổn định hình người của mình cũng khó mà làm được, thật sự hổ thẹn với sơn chủ.
Sở Minh Giai nhìn thấy Giang Mãnh tự trách, trong lòng thở dài. Cô vỗ lên cánh tay Giang Mãnh, khẽ nói: “Không sao, ông ta không chạy được bao lâu đâu.”
Mặc dù không biết một ngàn năm qua, rốt cuộc Giang Mãnh sống thế nào, nhưng nhìn thấy tình hình của anh tệ hại, Sở Minh Giai khá đau lòng, đồng thời cũng hơi tức giận.
Cuối cùng là ai đã hại cô ngủ say ngàn năm, còn sống lại thành một người phàm. Nếu cô không xảy ra chuyện gì, thì ngọn núi thần của cô sẽ không biến thành núi ma, thần bảo vệ của cô cũng sẽ không biến thành một kẻ ác sát mất thần lực, thậm chí duy trì hình người cũng không làm được.
Sở Minh Giai bẻ khớp tay rốp rốp, cười khẩy: “Kẻ nào kẻ nấy đều như rùa đen rúc đầu, vừa thấy tôi là chạy còn nhanh hơn bất cứ thứ gì khác. Xem ra kẻ đứng sau lưng bọn chúng cũng chẳng ra gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT