Khu dân cư này trước đây là khu nhà ở công ty xây cho công nhân, hầu hết người sinh sống ở đây đều đã dọn đi, bây giờ ngoại trừ một số người già cả không muốn chuyển đi nơi khác ra thì còn người thuê giống như Dương Miên Miên.
Dương Miên Miên thuê một căn nhà ở tầng bốn, hành lang chật hẹp. Ánh mặt trời bị những tòa nhà cao tầng xung quanh ngăn cản, hoàn toàn không chiếu vào được trong này, cả tầng lầu đều âm u, còn ngửi thấy mùi ẩm mốc theo năm tháng.
Rất nhiều người kiêng dè con số bốn này, cho nên cả tầng 4 chỉ có vài người ở, cộng thêm Dương Miên Miên thì chỉ có ba nhà, xung quanh rất yên tĩnh, nếu có người đi trên hành lang thậm chí còn nghe thấy tiếng giày chạm mặt sàn vang vọng lại.
Có màn vừa rồi, bóng ma tâm lý trong lòng Võ Tiểu Tứ càng lớn hơn.
Nhìn Dương Miên Miên mở cửa nhà số 403 ra, Võ Tiểu Tứ co rụt cổ đứng trước cửa: “À thì… Đại sư à, chúng ta ở đây thật sao.”
Dương Miên Miên đẩy cửa nhà ra, vì trong nhà đã lâu không có người ở nên phủ một lớp bụi.
“Không phải chúng ta, mà là cậu.” Dương Miên Miên đưa tay phẩy bụi trước mặt, nhét chìa khóa vào trong tay Võ Tiểu Tứ, quay đầu đi sang căn nhà sát bên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play