Có điều: “Nếu trước kia Lý sư phụ là anh hùng trên chiến trường, vậy giúp chúng tôi chăm đất trồng rau có phải quá là có tài mà không được coi trọng không?”
Lý Lực vội vàng lắc đầu: “Không đâu, không đâu, không phải có tài mà không được coi trọng chút nào, tôi bằng lòng chăm đất trồng rau.” Anh ấy mất một cánh tay, hiện tại lại gặp lúc quốc gia cắt giảm quân đội, quốc gia muốn giảm bớt số lượng quân nhân, coi trọng chất lượng quân nhân, muốn chế tạo một lực lượng quân đội nòng cốt, hiện đại hoá.
Sau này nhà nước sẽ nghiên cứu phát minh ra rất nhiều vũ khí tiên tiến, quân nhân không chỉ cần bắt kịp yêu cầu về thể chất mà tri thức cũng phải bắt kịp. Anh ấy không có một cánh tay, lại là người quê mùa, căn bản không biết mấy chữ. Dĩ nhiên nằm trong danh sách giảm biên chế.
Tuy rằng nhà nước thưởng huân chương cho anh anh ấy, cũng trợ cấp một số tiền lớn cho quân nhân bị mất mát, sau này tới tuổi cũng có thể lãnh tiền trợ cấp dưỡng lão.
Mặc dù không thể dựa vào số tiền trợ cấp này để phát tài, nhưng ít ra có thể bảo đảm cuộc sống cơ bản. Nhưng Lý Lực không muốn nửa đời sau cứ ăn không ngồi rồi như vậy. Cả đời anh ấy đều trong bộ đội, lúc trước ở quê có cưới một người vợ, lúc khó sinh đã qua đời, con cũng không sinh ra được.
Trong nhà cũng không còn cha mẹ, không còn vướng bận, tiền đồ thênh thang. Anh ấy cầm tiền trợ cấp, vốn dĩ không biết đi đâu, cũng không biết nên làm gì, là lãnh đạo trước kia không đành lòng nên mở lời với anh ấy, nói sẽ chọn một quân nhân xuất ngũ trong quân để phụ trách một nhân vật vô cùng quan trọng, hơn nữa công việc này vẫn xem là nhiệm vụ quân đội như cũ.
Ý tứ chính là nhận nhiệm vụ này, biên chế của anh ấy trong quân đội vẫn được giữ lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT