Nếu như chỉ là dân thường nhiệt huyết, họ có thể hô to có chết đói cũng phải giữ được cái cốt cách, quăng đầu lâu ném máu nóng.
Nhưng người đang ngồi đây không như vậy, bọn họ là người cầm lái của nước Hoa, cần có trách nhiệm đối với toàn bộ Trung Hoa. Một khi quyết sách sai lầm sẽ lại kéo Trung Hoa khó khăn lắm mới đang phục hồi từ từ vào vực sâu vạn trượng.
Họ biết rõ bây giờ điều Trung Hoa cần nhất chính là an ổn. Thực lực của mình và đối phương chênh lệch quá lớn, làm sao biết một cường quốc như đối phương hành động như vậy, họ tùy tiện phản kích không phải sẽ rơi vào tròng của đối phương, cho bọn họ một cái lý do càng nhằm vào nước Hoa hay sao?
Đại lão của quân đội căm hận sắc mặt nhăn nhó, lạc hậu sẽ bị đánh, đối phương đã phe phẩy quạt ở má phải của bọn họ rồi, lẽ nào họ còn tự mình chìa má trái ra cho đối phương quạt một lần nữa.
“Nếu như họ thực sự dám làm thì chúng ta dám đánh! Không cho bọn họ một bài học, tưởng chúng ta là loại nhu nhược.”
Lãnh đạo tối cao hít một hơi thuốc, thở dài nặng nề một tiếng: “Bác Hoài, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, chúng ta nhất định phải chịu trách nhiệm đối với hơn một tỷ nhân dân Trung Hoa từ trên xuống dưới.”
“Trước kia lúc kháng chiến chúng ta không có gì cả, không phải vẫn đánh đó sao? Không đánh thì sẽ không có tôn nghiêm, không có nơi sống yên ổn, chỉ khi đánh đến mức làm bọn họ sợ rồi, đánh đau rồi, họ mới biết rõ tôn trọng chúng ta thế nào!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT