Đối với lời Tiêu Hiểu giữ làm của hồi môn cho mấy đứa con gái, cha mẹ Tiêu lựa chọn phớt lờ, số tiền chỉ cần tới tay Tiêu Tam Muội, xài như thế nào còn không phải do họ định đoạt sao.
Nếu có thể, cha Tiêu đương nhiên không muốn đồng ý.
Nhưng hiện tại Vương Vệ vừa làm ầm ĩ một trận như vậy, đó chính là con sói thật sự dám giết người, bảo ông ấy đi đối mặt thì trăm ngàn lần không dám đi. Hơn nữa Tiêu Hiểu cũng không nói chắc, ba năm sau đưa cho Tam Muội, thời gian không lâu lắm, ít nhất Quốc Hưng chờ được.
Có đường sống, cha Tiêu càng không muốn đi làm ầm, chuyện lo lắng duy nhất chính là: “Đến lúc đó chị hai con thật sự sẽ đưa tiền cho con?”
Tiêu Tam Muội gật đầu: “Chị hai đối xử với mấy chị em con như thế nào, không phải cha mẹ không biết, tiền này chị ấy sẽ không lấy luôn. Chị hai nói, chủ yếu là chị ấy sợ cha mẹ tùy tiện tìm người gả mấy chị em chúng con đi, vì vậy mới chừa đường lui cho chúng con. Nếu cha mẹ tùy tiện gả chúng con, chị ấy sẽ không đưa số tiền này nữa.”
“Thứ hỗn láo, không phải nó không nhận chúng ta sao, đã không phải là người nhà họ Tiêu nữa mà còn nhúng tay vào như vậy…” Cha Tiêu tức muốn chết, nhưng ông ấy có tức thì cũng chỉ có thể ở trong nhà mắng chửi.
“Chị hai nói, nếu không đồng ý thì trả công việc cho chị ấy, dù sao người nhà họ Vương cũng ham vị trí này, chị ấy đưa vị trí này cho con, vốn dĩ đã không hợp lẽ.” Tiêu Tam Muội lại nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play