“Tôi không thể không nhắc nhở mấy người một câu, cho dù là bà Vương sinh ra Vương Vệ, nhưng bà ta vứt bỏ anh ấy, mà mấy người…” Tiêu Hiểu nhìn những người khác của nhà họ Vương: “Sau khi Vương Vệ bị vứt, mấy người không có ai đi tìm. Có lẽ sau khi anh ấy bị vứt, mấy người còn thấy may mắn trong lòng, cho nên anh ấy không phải bị một mình bà Vương vứt bỏ, mà là mấy người cùng nhau bỏ rơi anh ấy.”
“Anh ấy có thể sống sót hoàn toàn dựa vào chính mình mạng lớn, vào khoảnh khắc vứt bỏ kia, tình cảm sinh ra và dưỡng dục của mấy người đã cắt đứt, mấy người tận tay cắt đứt cái gọi là huyết thống. Còn về tôi, mấy người luôn miệng nói lấy một số tiền sính lễ lớn mới cưới tôi đến. Nhưng theo tôi biết, đó vốn dĩ chính là tiền mà ông nội Vương Vệ để lại cho anh ấy, có liên quan gì đến mấy người?”
Đôi mắt trong trẻo của cô nhìn người nhà họ Vương, giống như một chiếc gương phản chiếu ra nội tâm tham lam, ích kỷ của họ.
Anh cả Vương và anh hai Vương càng thêm hổ thẹn khó chịu, Tiêu Hiểu nói không sai, khi còn nhỏ, sau khi Vương Vệ bị vứt bỏ, trong lòng bọn họ thầm thấy may mắn, rốt cuộc không có người em trai quái vật, cũng không cần chịu sự cười nhạo của người khác, thiếu một miệng ăn cũng có thể đỡ tốn chút lương thực.
Lúc Vương Quyên tới mê muội bọn họ, lúc cha Vương và mẹ Vương tới nói cho ra lẽ, mặc dù biết nhà mình không có lập trường nhưng vẫn tới, trong lòng thầm ôn hi vọng, lỡ như thì sao, lỡ như đòi được công việc này, vị trí này khẳng định sẽ rơi xuống đầu hai anh em họ.
Hiện tại Tiêu Hiểu nói ra hết nội tâm tham lam của bọn họ, hai anh em không dám đối diện với cô nên kéo cha Vương: “Cha, chúng ta về đi, lúc chú tư rời khỏi nhà đã nói không có quan hệ gì với chúng ta nữa, nếu chọc giận chú ấy…”
Phùng Xuân hơi không chịu, cô ta lôi kéo anh hai Vương: “Có phải anh ngốc không, một vị trí công nhân đó, cho dù chú tư không cho mọi người, nhưng cũng không lý nào lại cho em gái nhà vợ chú ấy. Tiền của ông nội không phải của nhà họ Vương? Nếu thật sự muốn tính rõ như vậy , vậy tiền của ông nội hẳn nên chia cho cha và bác cả chứ, hơn nữa, sao không thấy người khác đi cứu chua tư và nuôi chú ấy, nếu không phải chú tư là người nhà họ Vương, ông nội sẽ tự mình nuôi chú ấy sao? Nói đi nói lại, chú tư vẫn là do người nhà họ Vương chúng tôi nuôi, bọn họ trên dưới mồm mép chạm vào, nói không còn quan hệ liền còn sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play