Từ nhà bọn họ đến điểm thanh niên tri thức cần đi qua nhà họ Tiêu, lúc hai người đi ngang qua cửa nhà họ Tiêu thì nghe thấy mẹ Tiêu ở bên trong đang hỏi Tam Muội ăn gì ở nhà máy, sao không mang chút đồ từ trong thành về cho Tiêu Quốc Hưng.
Tiêu Tam Muội tức cười: “Con vừa vào xưởng, ăn cơm đều là phiếu cơm nợ từ xưởng, đâu ra tiền mua đồ cho Quốc Hưng?”
Mẹ Tiêu nói: “Vậy chắc trong xưởng con ăn ngon lắm nhỉ, thường ngày không tiết kiệm được chút gì cho Quốc Hưng sao?”
Tiêu Tam Muội không lên tiếng, có lẽ là bị tức đến không muốn nói chuyện.
Tiêu Hiểu và Vương Vệ liếc nhau, Vương Vệ sờ đầu cô: “Không sao, sau này anh thương em.” Mấy người này dựa vào đâu mà làm cha mẹ chứ, không biết trước kia vợ ở nhà mẹ đẻ khổ cực nhường nào, cũng may Tiêu Hiểu đã quên hết chuyện trước kia, nếu không thì ghê tởm chết đi được.
Tiêu Hiểu ừm một tiếng, nhéo lòng bàn tay Vương Vệ: “Sau này em cũng thương anh.”
Hai người đang nói chuyện, cánh cửa khép hờ của nhà họ Tiêu bỗng nhiên bị mở ra, mẹ Tiêu đang bưng một chậu nước, chắc là ra đổ nước. Bà ấy thấy Vương Vệ và Tiêu Hiểu thì mới đầu là kinh ngạc, sau đó thì hơi co rúm lại, nói: “Nhị… Nhị Muội, sao các con tới vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play