Buổi trưa lúc Vương Vệ về, Tiêu Hiểu còn đang múa bút thành văn.
Anh biết khoảng thời gian này, Tiêu Hiểu đều bận rộn soạn tài liệu dạy học, nói hai người phải cùng nhau thi đại học.
Vương Vệ không biết cô từ đâu mà có được tin tức, giống như chắc chắn nhất định sẽ khôi phục thi đại học. Có điều anh đối với Tiêu Hiểu là tin tưởng mù quáng, anh không hiểu, Tiêu Hiểu hiểu là được.
“Anh về rồi à!” Tiêu Hiểu nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu thấy quả nhiên là Vương Vệ thì hai mắt cong thành hình trăng non.
Vương Vệ tiến vào, sờ đầu cô: “Ăn sáng chưa?” Vừa nói vừa đi mở nắp vung, thấy cháo và bánh bao đều bớt đi một chút, trong mắt bèn nổi lên ý cười.
“Ăn rồi ăn rồi.” Từ sau khi đến đây, cô và Vương Vệ như cặp song sinh dính liền, hiện giờ đột nhiên vừa tách ra là cả một buổi sáng, Tiêu Hiểu lại cảm thấy vô cùng nhung nhớ.
Cô ôm lấy eo Vương Vệ từ phía sau, dán trên người anh, lầm bầm: “Em rất nhớ anh đó ~”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play