Nói xong, ông cầm cần câu, thu dọn hộp đồ, quay đầu bỏ đi vội vã, bóng lưng khá là thảm hại.
Lâm Tiểu Khả lau nước mắt đồng cảm, cúi chào mọi người: “Làm phiền mọi người rồi, chúng tôi đi trước.”
“Tạm, tạm biệt.” Cố Tây Khê do dự vẫy tay.
Lâm Tiểu Khả gật đầu mạnh với Cố Tây Khê: “Chị ơi, em chúc chị và Mèo nhỏ trăm năm hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi, chị yên tâm, em sẽ không để ông em phá tan hai người đâu.”
Cũng không cần thiết. Cố Tây Khê giật giật mí mắt, thầm nghĩ trong lòng.
Ông Lâm tức giận đến đỏ mặt, tức giận đi một mạch về nhà.
Vừa đến cửa nhà, ông đã gặp người hàng xóm bên cạnh là Ông Trần.
Ông Trần nhìn thấy ông, trên mặt liền nở một nụ cười: “Ông Lâm này, xanh rồi xanh rồi.”
Ông Lâm lập tức đen mặt: “Ai xanh, tôi thấy ông mới xanh kìa!” Chuyện ông bị Mèo nhỏ bỏ rơi, sao lại truyền nhanh như vậy? Còn Ông Trần này cũng không ra gì, thế mà lại cười nhạo ông ngay trước mặt.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT