Cô ta cứ tưởng những người có thể vào học ở Hoa Đại đều là những người thời thượng, không ngờ lại có nhiều người quê mùa đến vậy.
Quan Mỹ Chi bĩu môi khinh bỉ, cố ý dịch người sang một bên, sợ rằng chỉ cần đến gần thôi cũng sẽ bị lây bệnh quê mùa.
Giang Ti Vũ nhìn Giang Thiên Ca với nụ cười nửa miệng, cất giọng nhỏ nhẹ: “Mỹ Chi, đừng như vậy, dù sao mọi người cũng là bạn học mà.”
Nói xong câu vô thưởng vô phạt ấy, cô ta cũng phối hợp với Quan Mỹ Chi, dịch người sang một bên.
Nhìn thấy hành động của đôi bạn diễn ăn ý, Giang Thiên Ca tức đến nghẹn lời, trong lòng thầm mắng: Sao lại có những kẻ ngu ngốc thích thể hiện đến vậy chứ?
Cái bộ dạng của bọn họ cứ như sợ người khác không biết bọn họ đang giở trò nực cười vậy.
“Hai người cũng buồn cười thật đấy, mới được sống những ngày tháng tốt đẹp mà đã vênh váo tự đắc như vậy, ra vẻ tiểu thư nhà giàu, không biết mình là ai nữa rồi. Vừa rồi, nếu dám nói những lời đó ở ngoài đường, tôi dám chắc chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ khiến hai người chết đuối.”
“Cũng tự cho mình là thời thượng lắm à? Mặc cả một bộ đồ màu vàng chóe như vậy, nếu không phải trên cổ còn có cái đầu thì người ta còn tưởng là một đống phân di động ấy.”
“Gu thẩm mỹ của hai người cũng thật đặc biệt, mặc phân lên người còn chưa đủ, còn thích chạm khắc hoa văn lên trên nữa chứ.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play