Ông Dương nở một khuôn mặt tươi cười, đôi mắt cong cong, giống như là tự mang theo ý cười. Thời điểm không đối diện với ánh mắt của ông, người ta sẽ theo bản năng coi ông là một ông cụ dễ tiếp cận, mặt mũi hiền lành.
Nhưng khi chạm vào đôi mắt đen nhánh sáng ngời, phát ra ánh sáng sắc bén ấy, trong lòng lại không khỏi rùng mình, giống như đến trước mặt ông, tất cả bí mật đều có thể bị ông nhìn thấu.
Điều này khiến Giang Thiên Ca, người đã quyết định một khi bị Ông Dương nhìn thấu bí mật sẽ giả ngu giả ngốc, đánh chết không thừa nhận, trong lòng nổi lên chột dạ cùng không xác định.
Nhưng cũng may ánh mắt Ông Dương nhìn cô không có gì khác thường. Ông Dương cười khen cô một trận, mời cô rảnh rỗi đến tỉnh Quảng chơi, phần lớn thời gian sau đó đều là cùng Ông cụ Phương nhớ lại chuyện trước kia, tán gẫu những biến hóa mấy năm nay.
Giang Thiên Ca thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hơi thở này cũng không thể thả lỏng bao lâu.
Ăn sáng xong, mọi người đứng dậy rời đi, Giang Thiên Ca đi đến bên cạnh hai ông cụ, muốn nói mình có việc phải rời đi trước, sẽ không đi cùng bọn họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play