Lần nữa trở lại Bắc Kinh, Giang Thiên Ca lại có cảm giác như đã qua mấy đời.
Xuống xe lửa, Giang Thiên Ca duỗi lưng, vừa cảm thán: “Cuối cùng cũng trở về, thêm chút nữa thôi là con không nhận ra Bắc Kinh nữa.”
Cô còn hỏi Giang Viện Triều: “Đồng chí Giang, bố lớn tuổi hơn, có phải trong lòng càng thêm cảm khái không?”
“...” Người vẫn đang đứng trên sân ga, nhà ga vẫn như vậy, Giang Viện Triều không nhìn thấy chút thay đổi nào, “Là do con ngủ quá lâu, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lại.”
Giang Thiên Ca: “...”
Đúng là cha nào con nấy.
“... Hình như con nhìn thấy mẹ rồi?” Giang Thiên Ca tưởng mình nhìn nhầm, nhìn kỹ, người đứng ở phía bên kia sân ga, đúng là Phương Đức Âm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT