Nhưng dù thế nào đi nữa, với tính tình của Giang Thiên Ca, chắc chắn là cô sẽ mắng ông.
Lúc về nhà, mang chút đồ ăn cho Giang Thiên Ca, coi như là dỗ dành cô vậy.
Tàng Chí Thông không biết Giang Viện Triều đang nghĩ gì, nghe Giang Viện Triều nói muốn gói đồ ăn mang về, ông theo bản năng gật đầu. Nhưng một giây sau, dường như ông mới kịp phản ứng, đôi lông mày vốn đã nhíu lại càng nhíu chặt hơn, nhìn có thể kẹp chết ruồi.
“Viện Triều, giờ chúng ta đang như ngồi trên đống lửa rồi, cậu còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện gói đồ ăn nữa!”
Tàng Chí Thông sốt ruột nói, ông vốn là người tính tình nóng nảy, thường ngày muốn cười to thì cười to, muốn mắng to thì mắng to, hàng xóm láng giềng nghe ông dạy dỗ cậu con trai nghịch ngợm không biết bao nhiêu lần.
Nhưng lúc này, Tàng Chí Thông nghiến răng nghiến lợi, cố gắng hạ giọng, sợ có người nghe được, để lộ kế hoạch hành động của họ.
“Cậu thật là! Thật là...” Tàng Chí Thông nói liên tục mấy tiếng “Thật là”, mà vẫn không tìm được từ ngữ thích hợp nào để diễn tả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play