Nghe được anh nói, Giang Thiên Ca nhướng mày, cười như không cười nhìn anh hỏi: “Tôi không đánh nhau, anh giúp tôi đánh sao?”
Lục Chính Tây á khẩu.
Nếu như là chuyện như hôm nay, anh có thể giúp cô đánh. Nhưng nếu như đánh nhau với cháu trai cháu gái của anh, anh giúp như thế nào?
Giang Thiên Ca liền cười toe toét, đưa tay khoác lên trên bờ vai Lục Chính Tây, hào sảng vỗ hai cái, cô cười híp mắt nói:
“Yên tâm, tương lai có chuyện không giải quyết được nhất định sẽ tìm anh. Anh nhất định phải nhớ kỹ lời mình nói, đến lúc đó không thể quỵt nợ.”
Lục Chính Tây nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên tay Giang Thiên Ca, trên vai anh là màu xanh quân đội, ngón tay của cô càng thêm mảnh khảnh trắng nõn.
Lục Chính Tây thu hồi ánh mắt, cầm tay cô từ trên bờ vai của mình bỏ xuống, nhẹ giọng nói: “Trở về đi.”
Giang Thiên Ca liếc nhìn Lục Chính Tây một cái, âm thầm mắng anh là kẻ kiệm lời, đưa xe đạp đến, ngồi lên trên. Lúc cô đang định đạp đi, động tác khựng lại, sau đó hỏi Lục Chính Tây: “Cháu anh đã trở về chưa?”
“Hả?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT