Nghe được lời này, nụ cười trên mặt Giang Viện Triều vụt tắt, lông mày hơi nhíu lại.
Giang Thiên Ca lại nói: “Sự xuất sắc của tôi chẳng liên quan gì đến họ, đều là do tôi tự nỗ lực mà có!”
Chẳng làm gì cả mà đã muốn giành công lao của cô? Nghĩ hay nhỉ!
Nhìn thấy Giang Thiên Ca trừng mắt, nhíu mũi, vẻ mặt kiêu ngạo khó chịu, Giang Viện Triều lại hơi bật cười.
Nghĩ một chút, Giang Viện Triều mở miệng nói: “Mặc dù không biết tình huống cha mẹ cô như thế nào, nhưng để mất đi một người con gái xuất sắc như cô Giang, chắc hẳn họ rất hối hận.”
Giang Thiên Ca khinh thường trợn trắng mắt: “Ai biết được, đó là chuyện của họ, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Nghe hiểu ý tứ trong lời cô, Giang Viện Triều tuy kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lời.
Mưa bên ngoài đã nhỏ hơn rất nhiều, chỉ còn khoảng một cây số nữa là đến ngõ Tuyết Hoa. Giang Thiên Ca bèn gọi Trịnh Văn Hoa dừng xe: “Tôi đói bụng rồi, phải tìm chút gì ăn đã.”
Cô vừa cất ô vào túi, vừa tùy ý hỏi: “Chú có đói bụng không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play