Giang Thiên Ca ân cần dọn dẹp bãi cỏ bên cạnh, rõ ràng trên bãi cỏ không hề có bụi, cô còn cố ý vỗ mấy cái, như muốn phủi sạch bụi bẩn trong rễ cỏ, sau đó cung kính làm động tác “mời” Thiệu Vân: “Anh Thiệu Vân, ngài ngồi đi ạ.”
Nghe thấy Giang Thiên Ca dùng “ngài” để xưng hô với mình, Thiệu Vân buồn cười nói: “Tuy anh lớn tuổi hơn em, nhưng cũng không đến mức già như vậy, không cần gọi anh là “ngài” đâu.”
Giang Thiên Ca cong mắt cười, nghe lời gật đầu: “Vâng ạ, anh Thiệu Vân, em nghe lời anh.”
Thái độ rất tốt, chỉ là có vẻ hơi khúm núm.
Khiến Lục Chính Tây cũng phải liếc nhìn Thiệu Vân vài lần.
Giang Thiên Ca không quan tâm phản ứng của Lục Chính Tây, sau khi Thiệu Vân ngồi xuống, cô lại cầm mũ ân cần quạt cho Thiệu Vân, quả thực còn siêng năng hơn cả một cô hầu gái.
Thiệu Vân cầm lấy chiếc mũ trên tay Giang Thiên Ca, đặt sang một bên, bất đắc dĩ nói: “Em ngồi yên đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play