Nghe được lời của Giang Viện Triều, Phương Đức Âm cũng không quan tâm đến sự xấu hổ vừa rồi, bà đứng lên, lo lắng nhìn về phía Giang Thiên Ca: “Thiên Ca, bây giờ con cảm thấy thế nào? Đầu choáng váng sao? Có đói bụng không?”
Chuyện Giang Thiên Ca ngủ, bà vốn cho rằng cô chỉ ngủ một lát, đến gần thời gian là được rồi. Nhưng lại không nghĩ, cô lại một mực ngủ không thấy tỉnh.
Bà lo lắng không thôi, nghĩ rằng thân thể của Giang Thiên Ca đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng Giang Viện Triều lại nói với bà rằng chuyện này đối với Giang Thiên Ca là bình thường.
Mặc dù Giang Viện Triều đã nhiều lần cam đoan, nhưng bà vẫn không thể yên tâm.
Sờ sờ tay Giang Thiên Ca, lại sờ lên mặt và trán của cô, giọng nói của Phương Đức Âm lo lắng nói: “Thiên Ca, sao con ngủ lâu như vậy? Nếu trên người có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói ra, biết không?”
“Dạ.” Giang Thiên Ca ngoan ngoãn gật đầu, cô cong mắt nói: “Mẹ, con không sao, không có chỗ nào không thoải mái, mẹ đừng lo lắng, ngủ là cách để con nghỉ ngơi thư giãn, bổ sung năng lượng. Ngủ đủ rồi, con sống lại rồi nè!”
“Một giấc này không bị quấy rầy, ngủ thật thoải mái! Mẹ, vẫn là mẹ tốt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT