Tống Phương Bạch nhìn Phương Đức Âm, cười nói với Giang Thiên Ca: “Trước đây, khi chưa biết mối quan hệ giữa em và mẹ, tôi đã muốn giới thiệu em làm học trò của cô ấy, bây giờ thì tốt rồi, không cần tôi phải giới thiệu nữa.”
Giang Thiên Ca cũng cười nói: “Điều này chứng tỏ mẹ con em có duyên với nhau, đồng thời cũng chứng minh thầy Tống rất tinh tường.”
“Trước đây em luôn cảm thấy học máy tính rất dễ dàng, rất nhiều thứ chỉ cần liếc mắt là hiểu, thậm chí em còn âm thầm buồn bực, tại sao mình lại thông minh như vậy?”
Nghe cô nói thế, Phương Hành Xuyên nhìn Giang Thiên Ca với ánh mắt phức tạp, vì có Tống Phương Bạch ở đây nên anh nhịn xuống không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại không nhịn được cảm thán:
Cả cô út và Giang Viện Triều đều là người trầm ổn khiêm tốn, sao lại sinh ra một cô con gái... ừm... tự tin như vậy chứ?
Giang Thiên Ca không để ý đến phản ứng của Phương Hành Xuyên, cô nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nói: “Bây giờ thì em đã biết rồi, tất cả đều là nhờ gen di truyền từ mẹ!”
Tống Phương Bạch và Phương Đức Âm đều bật cười. Nụ cười của Phương Đức Âm toát lên vẻ dịu dàng cưng chiều, kiêu ngạo và tự hào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play