Về mặt công việc, Đức Âm vẫn luôn rất thuận buồm xuôi gió, thành thạo. Lúc mới vào trường dạy học, chưa từng xuất hiện tình huống vì áp lực lớn mà ảnh hưởng đến trạng thái cơ thể, hiện tại càng không.
“Chờ lát nữa tôi sẽ nói chuyện với con bé...”
Phương Thủ Nghĩa còn chưa nói hết lời, chợt nghe trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng “Ầm”, dừng một giây, nghe ra âm thanh tựa hồ là từ phòng của Phương Đức Âm phát ra, Phương Thủ Nghĩa biến sắc, ba bước gộp thành hai bước chạy lên lầu.
“Đức Âm...”
Nhìn thấy sắc mặt Phương Đức Âm tái nhợt, ánh mắt mê mang, bộ dạng thất hồn lạc phách, trong lòng Phương Thủ Nghĩa run lên.
Ông không dám hỏi xảy ra chuyện gì, chỉ cẩn thận vỗ lưng Phương Đức Âm, nhẹ giọng trấn an cô: “Đức Âm, không sao, không sao...”
Cho đến khi sự mờ mịt trong đáy mắt Phương Đức Âm dần dần rút đi, vẻ mặt từ từ khôi phục bình thường, Phương Thủ Nghĩa mới dám lên tiếng hỏi: “Đức Âm, làm sao vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play