Không khí trong phòng khách ngay lập tức rơi vào im lặng.
Quản gia vội vàng lau mồ hôi trên trán, lo lắng muốn nói gì đó để lấp liếm: “... Thiếu gia, Thời thiếu gia, chỉ là một con chó thôi mà...”
Ông chưa bao giờ xử lý tình huống thế này, một bên là thiếu gia của nhà hoh Cố mới về nước sau nhiều năm, một bên là người mà nhị gia nâng niu trong lòng bàn tay.
Lẽ ra, trong tình huống này, vị trí của Thời Ngọc không thể nào so sánh với thiếu gia Thẩm Thành, nhưng khi quản gia nhìn thấy dáng vẻ hơi có phần tội nghiệp của Thời Ngọc, lòng ông lập tức mềm đi.
Nhìn lại con chó con đen ngoan ngoãn trong tay Thời Ngọc, ông do dự nói: “Hay là Thời thiếu gia cho thiếu gia một thứ gì đó...”
Thời Ngọc ôm chặt William, nhìn thẳng vào Thẩm Thành, khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói: “Không đổi.”
Người đàn ông mặt không biểu cảm nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm, không thể đoán được cảm xúc, ngay khi Thời Ngọc nghi ngờ anh ta sẽ đánh mình thì đột nhiên anh ta hạ mắt xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Vậy thôi vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT