Hai chai nước truyền xong, bầu trời vẫn còn xám xịt.
Trả áo khoác lại cho bác sĩ xong, Thời Ngọc ủ rũ đứng bên cạnh Lục Sính, sau đó bị anh kéo tay dẫn lên xe.
Hà Tân đã mua sẵn cơm trưa. Nhìn hai người bước vào, ông vội vàng đưa phần cơm vẫn còn nóng hổi ra: “Tiên sinh, tiểu tiên sinh, ăn khi còn nóng nhé.”
Ông ta đặc biệt chu đáo, mua cho Thời Ngọc một phần cháo trắng.
Có thêm chút đường, hương vị quen thuộc làm Thời Ngọc khựng lại, trong thoáng chốc nghĩ đến căn phòng nhỏ đơn sơ nhưng ấm áp của nhà Trần, cùng với làn khói bếp lượn lờ từ căn bếp cũ kỹ ấy.
Cậu rời đi như vậy, liệu Trần Chính có thật sự sẽ trở nên đen tối và suy sụp như trong nguyên tác, đến mức vượt ngàn dặm xa xôi vào thành phố để "tìm thân thích"?
Nghĩ đến con chó xấu xa ít nói, lúc nào cũng khiến mình tức giận ấy, cậu thật không thể tưởng tượng nổi khuôn mặt thật thà, chất phác đó lại xuất hiện vẻ âm u, giận dữ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play