Trần Chính quả thật là một người đàn ông thô kệch.
Thời Ngọc phải nằm liệt giường ba ngày trời, mãi đến sáng hôm nay cơ thể tưởng chừng tan nát của cậu mới hồi phục được đôi chút.
Bầu trời buổi sáng mờ sương, ánh sáng yếu ớt xuyên qua nhưng vẫn bị những đám mây đen dày đặc bao phủ trên bầu trời ngôi làng. Tuy nhiên, cơn mưa đã nhỏ dần so với mấy ngày trước.
Trong bếp nhà Trần, nồi cháo đang sôi sùng sục, khói bếp lượn lờ bay lên.
Trần Chính, người đàn ông da ngăm không còn để ý đến hình tượng của mình kể từ sau khi tiếp xúc thân mật, chỉ mặc mỗi cái quần, đi qua đi lại giữa phòng khách và bếp. Lúc thì anh mang khăn bẩn từ tối qua vào bếp ngâm nước nóng, lúc thì vào phòng nhỏ xem Thời Ngọc đã tỉnh chưa.
Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng mờ mờ, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở.
Cậu thanh niên đang nằm úp mặt trên giường, mái tóc đen bóng dính lên gáy trắng như tuyết. Dưới lớp chăn ấm áp là hai túi nước nóng, làm gương mặt cậu ửng hồng. Đôi môi xinh đẹp sưng mọng khẽ mở, trông vô cùng quyến rũ, cả người toát lên vẻ lười biếng sau khi được yêu thương chiều chuộng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT