【 Phó bản đang tải xuống —— Tải xuống thành công! 】
【 Xác nhận số lượng người chơi đạt yêu cầu, phòng phát sóng trực tiếp chuẩn bị mở ra. 】
Đinh linh linh.
Tiếng lục lạc vang lên bên tai khiến Ni Ni mở mắt.
Mùi cỏ cây mát mẻ vờn quanh. Hắn ngước mắt nhìn lên, lại bị mưa phùn thấm ướt trán.
Ni Ni chống người ngồi dậy, bình tĩnh nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh cỏ xanh mướt êm dịu cùng với lớp lớp hàng cây cao. Xa xa có thể thấy được một tòa lâu đài lớn đen kịt.
Trước mắt còn có một màn hình trong suốt trôi nổi.
【 Phó bản: Đêm không thể ngủ 】
【 Độ khó: Cấp E
Số lượng người chơi: 5/5
Giới thiệu: Đây là một tòa thành trì nổi danh phồn hoa được cai quản bởi bá tước Graham.
Bá tước Graham mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng, trăm phương ngàn cách cũng không chữa khỏi. Nhân một ngày đẹp trời, lâu đài tổ chức một bữa tiệc giao lưu trong giới. Bữa tiệc kéo dài năm ngày. Tham gia trong đó, ngoài các vị quý tộc, còn có năm vị bác sĩ từ nước ngoài được mới đến chữa trị cho bá tước. 】
【 Điều kiện qua cửa: Sống sót năm ngày hoặc thành công làm bá tước Graham ngủ lâu hơn tám tiếng. 】
Vừa nhìn nội dung bên trên, trong lòng Ni Ni liền không tiếng động hò hét.
Oa!
Tình tiết này hắn đọc rồi!
Mở đầu kinh điển của tiểu thuyết vô hạn lưu!!!
Phảng phất là vì xác minh phỏng đoán của hắn, giây tiếp theo, màn hình vang lên thông báo:
【 Phòng phát sóng trực tiếp của người chơi Ni Ni đã mở ra. Số lượng người xem: 9 】
[ Hầy, là 'Đêm không thể ngủ' à? Mặc dù là cấp E, nhưng trước giờ vẫn chưa có ai sống sót qua cửa đâu. Người mới này thật xui xẻo. ]
[ Ồ hô, người mới xinh quá vậy. Nhưng người ngợm mảnh khảnh thế kia thì mùi hẹo sớm nồng nàn lắm nha ~ ]
[ Mặt đẹp thật ha. Chỉ mong là không chết quá sớm, ít nhất cố giãy nửa giờ cho tôi còn có cái xem. ]
[ Đừng nói nửa giờ. Đã là 'Đêm không thể ngủ' thì phỏng chừng mười phút đều sống không nổi. Ngồi chờ đoàn diệt. ]
Theo số lượng người xem thóng thả tiến vào, màn hình vang lên một tiếng tích ——
【 Trò chơi đã bắt đầu. Đề nghị tất cả người chơi mau chóng tập trung đến trước cổng lâu đài. 】
Vũng nước chiếu rọi khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên. Ni Ni nhìn bình luận trên màn sáng, lại vuốt ve má mình, gật gù hiểu ra gì đó.
Vừa mở đầu đã trúng phải phó bản có tỷ lệ tử vong siêu cao. Chỉ số xui xẻo cao nhất, thể chất yếu ớt nhất, nhan sắc mỹ lệ nhất —— Yếu tố mấu chốt đều đủ. Chuẩn hình mẫu vai chính vạn người mê rồi.
Không biết nghĩ đến cái gì, hai mắt thiếu niên càng lúc càng sáng ngời, lồng ngực dâng lên một cỗ hưng phấn.
Ni Ni phấn khởi lăn hai vòng trên cỏ rồi bật đứng dậy, cất bước vọt đi. Chạy một mạch trên đướng lớn, hướng về phía kiến trúc to lớn giữa rừng cây.
Thế giới vô hạn, nhãi con tới rồi đây~!
_
Lâu đài cổ nằm giữa rừng cây. Tường thành bằng đá bị một mảnh dây thường xuân bao trùm. Tầng tầng tháp nhọn xuyên thủng bầu trời. Bóng tối trùm lên, thấm vào từng viên đá, lây nhiễm mọi thứ mà nó chạm vào.
Trên mảnh đất trống trước cổng lớn có bốn người. Ba trong số đó đều thể hiện sự nghi hoặc, mê mang và hoảng sợ.
Một thanh niên ngồi xe lăn, chân phủ thảm dày. Một thiếu nữ nhỏ con với đôi mắt mèo linh động. Chàng trai trẻ mang mắt kính vuông, mặc sơ mi trắng cùng áo khoác trông như nhân viên văn phòng. Cuối cùng là một ông chú đầu trọc cường tráng.
Khác với ba người còn lại, ông chú đầu trọc không chút hoảng loạn. Trên gương mặt hung hãn kia còn có cảm xúc giống như biết rõ bản thân sắp đối mặt với tình huống gì. Rõ rành rành một người chơi có kinh nghiệm lâu năm.
Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở địa phương ma quái này. Hoàn cảnh quỷ dị cùng với lời nhắc từ hệ thống khiến ai nấy đều lo sợ, đề phòng đánh giá bốn phía.
Chẳng mấy chốc, từ trong rừng cây lại xuất hiện một người. Thiếu niên nho nhỏ mặc áo phông màu lá non, chân đạp dép lê xông xáo chạy tới.
Không trung ầm một tiếng lớn, vai chính lóe sáng lên sân khấu!
Ni Ni quan sát họ, bốn người cũng đồng thời quan sát tướng mạo Ni Ni.
Đã là vạn người mê, vậy chỗ này cần thiết có riêng một đoạn miêu tả dung mạo nhân vật chính.
Thiếu niên vóc dáng thanh mảnh. Mái tóc nâu ngắn cuộn sóng hơi rũ. Làn da trắng nõn như ngọc. Đôi mắt to tròn non nớt ngây ngô. Phía sau cắt bớt mười dòng ca ngợi.
Ni Ni như một trận gió lao đến gia nhập bốn người.
Có lẽ đoán được hắn cũng là người mới. Ông chú đầu trọc không tài nào ngăn nổi tiếng thở dài.
“Lần này đều là người mới sao? Chậc, nhìn hết thông báo của hệ thống rồi đúng không? Không muốn chết thì biết điều mà yên phận, đừng kéo chân sau.”
Ông chú lên tiếng khiến những người khác lập tức yên tĩnh, không ai dám nói gì.
“Tôi đã trải qua sáu phó bản, mọi người có thể gọi tôi là anh Cường. Dù sao năm ngày tới đều sẽ ở chung một chỗ, những người khác tự giới thiệu đi.”
Anh Cường, một cái tên giả đến không thể giả hơn. Nhưng ở thế giới kinh dị, ai biết lộ ra tên thật sẽ mang lại nguy hiểm tiềm tàng nào? Vì vậy những người khác cũng đều hiểu ý mà gật đầu với nhau, báo ra tên giả, hoặc nửa giả nửa thật.
"Lưu Lam." Đầu tiên là nhân viên công sở mang mắt kính.
"Tầm Ô." Đây là thanh niên ngồi xe lăn thuận miệng tiếp lời.
"Ngọc Ngọc." Còn đây là em gái mắt mèo.
Đến lượt mình, Ni Ni vén tóc ra sau tai, âm thanh tràn ngập nhu thuận: “Ni Ni.”
Đúng vậy, hắn khai tên thật.
Đơn giản vì một vạn người mê tiêu chuẩn là phải đủ khờ khạo cùng thành thật. Có như vậy thì sau này nếu có ai phát hiện ra, bọn họ sẽ ấn tượng về sự trong sáng như viên ngọc thuần khiết giữa chốn bùn lầy dối trá này. Sau đó xúc động rồi điên cuồng yêu hắn.
Ni Ni ở một bên nỗ lực duy trì nhân thiết. Đối diện, bốn người khác đã bắt đầu trao đổi thảo luận, câu được câu không nói chuyện phiếm.
Thời gian trôi qua càng lúc càng lâu, anh Cường càng ngày càng không kiên nhẫn.
"Người chơi đã đến đủ, sao cái cổng kia vẫn chưa mở ra? NPC dẫn đường đâu rồi?"
Anh Cường cảm thấy mười phần bực bội. Vòng qua vòng lại một hồi thì đến trước cửa, vô thức giơ nắm đấm lên, trông như muốn công kích.
Ni Ni: Đến!
Trong đầu Ni Ni xuất hiện kịch bản quen thuộc: Trong thế giới kinh dị, phó bản đầu tiên của nhân vật chính luôn xuất hiện một người. Người này đầu óc không tốt, thỉnh thoảng bị úng não lên là la hét lung tung rồi làm loạn. Thậm chí dũng cảm hăng hái xông lên khiêu chiến quy tắc. Sau đó hy sinh để chứng minh cho mọi người thấy sự tàn khốc của thế giới vô hạn.
Tên thân mật: Pháo hôi.
Nhưng không, ngay thời khắc sắp đập vào cửa, nắm đấm của anh Cường lại chững lại.
Rồi chậm rãi, thu về trong ánh mắt bàng hoàng của Ni Ni.
Anh Cường thản nhiên đút tay vào túi, thở dài quay đầu: “Đành chờ vậy.”
Không khí trở nên đặc quánh, mọi người đều dại ra nhìn chằm chằm ông chú đầu trọc. Và cùng lúc, Ni Ni buột miệng: “Sao anh không tiếp tục?”
Anh Cường: “Mắc gì? Nhỡ đụng trúng quy tắc cấm thì sao? Chết đấy.”
Không đúng, hoàn toàn không đúng.
Ni Ni: “Nếu không đập phá thì ít nhất anh cũng la hét đi chứ? Hoặc mất kiên nhẫn thì mắng mỏ, trút giận lên người mới bọn em chẳng hạn.”
Anh Cường mặt lạnh tanh: “Nào, đã là người thì ai cũng như ai. Nhỡ xúc phạm nhầm cao thủ ẩn mình thì sao?”
Ni Ni: “...”
Ni Ni nho nhỏ, chấn động to to.
Pháo hôi sinh ra không phải đều để lợi dụng rồi bị răng rắc à?
Thấy hắn ngơ ngác, anh trai đầu trọc tấm tắc: “Dù sao tôi cũng là người chơi lâu năm, sao có thể ngu đến mức đi gây sự ngay khi phó bản vừa bắt đầu chứ. Làm người ấy mà, lúc nên hèn thì phải hèn.”
"... Thì ra là thế. Hiểu rồi ạ..."
Pháo hôi này vừa tỉnh táo còn vừa biết khư khư giữ mình. Có lẽ không phải pháo hôi mà là nhân vật phụ quan trọng nào đấy?! Còn một trong ba người còn lại mới là pháo hôi?
Chờ đợi nhàn rỗi không có việc gì, Ni Ni lựa chọn đi thử người bên cạnh, cũng là người chơi nữ duy nhất trong đoàn.
Vài lời khách sáo qua lại xong, thái độ của thiếu nữ cũng hài hòa hơn hẳn. Ngọc Ngọc đối với gương mặt của hắn thập phần thiện cảm, thân thiết khen ngợi: “Ni Ni đẹp thật đấy, da dẻ trơn bóng mềm mại. Đẹp vậy chắc có nhiều người muốn làm bạn lắm nhỉ?”
Ni Ni ngượng ngùng xua tay: “Không có chuyện đó đâu.”
“Ồ, không có người nào muốn làm bạn à, cậu đáng thương ghê.”
Ni Ni: ... Hoàn toàn tin vào lời khiêm tốn của mình.
Thiếu niên xụ mặt, quyết định đi sang chỗ thanh niên ngồi xe lăn, lân la hỏi chuyện.
“Khán giả trong phòng phát sóng đều nói phó bản này cấp thấp nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Tôi có hơi sợ hãi, anh có sợ không?”
Thanh niên lắc đầu: “Không sợ.”
“Vì cái gì?”
Tầm Ô nhe răng cười: “Bởi vì tôi có bệnh.”
Ni Ni: “... Anh tìm từ còn rất mới mẻ.”
Ni Ni choáng váng, chậm rì rì dịch về phía người cuối cùng trong đội. Người trẻ tuổi đeo kính cũng vừa lúc quay đầu nhìn thoáng qua, vô tình…
Leng keng.
Một vật kim loại từ trong áo nặng nề rơi xuống trên mặt đất.
Đó là một cái búa sắt.
Bốn người khác đều nhìn qua, đồng thời lâm vào trầm mặc. Có lẽ đang cố lắng đọng lại một chút.
Lưu Lam nhặt búa lên nhét trở lại trong áo, tùy ý nói: “Ầy, không cần lo lắng. Nghề phụ của tôi là sửa xe, mang theo búa là bình thường.”
Ni Ni lộ ra nụ cười thẹn thùng đáng yêu, yên lặng thu chân về.
Không khí im lặng trong chốc lát, phòng livestream đầy dấu ba chấm:
[ Ê... ]
[ Sao cứ sai sai chỗ nào ấy nhể? ]
[ Sống lâu rồi, lần đầu nhìn thấy con người kiểu này. ]
[ Thế giới tươi đẹp như thế, thỉnh thoảng có vài con khác loài thì có gì lạ? Bàn phím nhà mấy cậu bị liệt à mà sao toàn gõ dấu ba chấm vậy? ]
[ Tôi cũng không biết, nhưng tôi bấm theo dõi phòng này rồi. Cứ cảm giác là lạ là nó sẽ thú vị ấy. ]
Đúng lúc này, hai cánh cửa lớn bằng gỗ phát ra tiếng cọt kẹt âm trầm trầm lạnh lẽo. Sau đó, chậm chạp mở ra.
Bên ngoài ánh mặt trời sáng tỏ, bên trong lại u ám vô cùng.
Có đoàn người từ bên trong đi ra, bọn họ đều ăn mặc trang phục đen trắng của người hầu, thân hình cao gầy đồng nhất, bước chân lại quy luật đến mức có loại quỷ dị không nói nên lời.
Nhóm người Ni Ni quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, tim bỗng đập hẫng một nhịp.
Tất cả các gương mặt đều không có mắt mũi.
Chính xác hơn thì phần mặt hoàn toàn trơn bóng, bằng phẳng. Chỉ có khuôn miệng đen ngòm cong cong, mang theo hơi thở kinh khủng trào ra từ vết nứt.
Trông cực kỳ ma quái.
'Người' mặc áo vest đuôi tôm đứng bước lên trước, có lẽ là quản gia trưởng.
Nó 'nhìn' qua năm người một lượt rồi đặt tay lên ngực. Khóe miệng cong lên cao quá mức, lộ ra răng cưa trắng hếu lởm chởm.
Âm thanh của nó rất quái lạ, không buồn không vui, càng không giống người có thể phát ra.
“Cả năm bác sĩ đều đã đến đông đủ. Cảm tạ chư vị đã nhận lời mới, tới chữa bệnh cho chủ nhân của chúng ta.”
_