Ở thời đại này, dù là crush hay là tình yêu sét đánh, thậm chí chỉ vì muốn tìm cảm giác mới lạ và kích thích, người ta cũng có thể tìm ra cả vạn lý do để đến với nhau.
Chúng ta nói yêu thật dễ dàng, trao nhau những cái nắm tay, những cái ôm siết, đắm chìm trong những khoảnh khắc lãng mạn ảo diệu, và hứa hẹn những lời yêu thương vĩnh cửu.
Chúng ta không biết những lời tỏ tình hoa mỹ nhất liệu có đi kèm với một tình yêu sâu đậm, vì thế chúng ta phung phí nhiệt huyết, phung phí tình yêu, để rồi dần dần trở nên chai lỳ với những lời hứa suông và những cuộc chia ly.
Thực ra, chúng ta đều là những kẻ nhút nhát, sợ thua cuộc trước những định kiến xã hội, sợ thua cuộc trước thời gian, sợ không thể đến gần nhau hơn, cũng sợ không thể đồng hành cùng nhau.
“Lần này, em đợi chị đến nắm tay em là để nói rằng, em trao trọn bản thân mình cho chị, cả quyền buông tay em cũng trao cho chị.”
Em muốn trở thành một ngoại lệ, khác biệt với những đoá hồng và cây ô rô.
Kì An × Lâm Hứa
//Hình ảnh hoa hồng và cây ô rô được ẩn dụ từ bài thơ Love and Friendship của Emily Bronte.
//Nhận xét: Nhịp điệu chưa thực sự ổn định; cốt truyện khá yếu; cảm xúc chưa được thể hiện rõ nét; có phần hơi sến. Rất xin lỗi nếu đã làm phí thời gian của bạn, nên dừng lại khi đọc thấy không phù hợp.