Sau khi dỗ dành được Trần Dũng Dương, Trần Vãn xoay người đi vào phòng, Hứa Không Sơn lặng lẽ đi theo sau. Người đàn ông cao lớn lúc này trông thật ủ rũ, chẳng khác nào một chú sói hoang ướt mưa, không chốn nương tựa.
Cửa vừa khép lại, Trần Vãn lập tức dang tay ôm lấy anh: “Sơn ca, anh vẫn còn có em mà.”
Vóc dáng Trần Vãn nhỏ hơn so với Hứa Không Sơn một cỡ, vậy nên tư thế giữa hai người khiến người ta có cảm giác chính Trần Vãn mới là người đang được an ủi.
Bên ngoài không có ai qua lại. Sự yếu đuối của Hứa Không Sơn cũng chỉ có mình Trần Vãn nhìn thấy.
“Ừm.”
Hứa Không Sơn không nói gì thêm, tâm trạng chùng xuống của hắn nhanh chóng được Trần Vãn vỗ về.
Đối với chuyện Tôn Đại Hoa không phải mẹ ruột, hắn ngạc nhiên nhiều hơn là buồn. Có lẽ vì những mong đợi về tình mẫu tử đã bị dập tắt sau bao hy vọng, nên hắn cũng không quá tha thiết việc tìm lại mẹ ruột.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT