Hứa Không Sơn mở rộng phạm vi tìm kiếm, cuối cùng ở cách Trần Vãn khoảng hai mét dưới một bụi cây, hắn tìm thấy đèn pin. Hứa Không Sơn mở nắp kiểm tra bóng đèn, thay pin mới vào, nhưng khi thử bật lên đèn vẫn không sáng: “Có lẽ bóng đèn bị hỏng rồi.”
Không có đèn pin, khả năng nhìn trong đêm của Hứa Không Sơn vẫn tốt hơn, nhờ vào ánh sáng mờ mờ từ mặt trăng, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ mặt đất. Còn Trần Vãn thì không, có lẽ vì thường xuyên đọc sách vào ban đêm làm mắt cậu mệt mỏi, không có đèn pin, cậu cảm thấy mình giống như người mù. Trần Vãn nghĩ có lẽ bản thân bị bệnh quáng gà.
Trần Vãn bước đi cẩn thận, thử dò đường, Hứa Không Sơn thấy vậy liền nắm tay cậu: “Anh dắt em đi.”
Bàn tay thô ráp của Hứa Không Sơn chạm vào tay Trần Vãn, mang lại cảm giác ấm áp. Cảm giác này lan tỏa từ da thịt hai người khiến Trần Vãn chậm lại nhịp thở, lòng bình tĩnh lạ thường, cậu ước thời gian có thể ngừng lại, cho khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.
“Anh giữ sọt.” Hứa Không Sơn nói xong liền buông tay Trần Vãn để sọt xuống, bên trong mấy con gà rừng con bị đánh thức, kêu ríu rít.
“Trong đó là cái gì vậy?” Trần Vãn tò mò nhìn vào nhưng không thấy rõ gì vì đen quá.
“Gà rừng con.” Hứa Không Sơn chỉnh lại sọt, rồi nắm tay Trần Vãn tiếp tục đi, vừa đi vừa nói, “Anh đốn củi ở một chỗ có mấy cái hố, tìm được chúng trong đó. Tổng cộng bốn con, chuẩn bị đưa cho thím Chu nuôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play