A Sơ đáp: "Nhưng..."
Chân Nguyệt nghiêm mặt: "Đừng có nhưng! Chẳng lẽ con muốn ta phải chăm sóc cả phụ thân con và con? Lập tức đi nghỉ ngay!"
"Dạ..." Dù không muốn, nhưng A Sơ cũng không dám cãi lệnh nương, hơn nữa nàng nói đúng, không thể để nương phải chăm cả hai phụ tử bọn họ.
Sau khi A Sơ rời khỏi, Chân Nguyệt sai người mang rượu đến, nàng chuẩn bị dùng rượu để lau người cho Kiều Triều, hy vọng hạ được cơn sốt của phu quân. Nàng nắm lấy tay Kiều Triều, nói: "Chàng nhất định phải mau khỏe lại, bằng không ta chỉ còn cách chạy trốn lên núi sâu mà sống. Ta không muốn sống trong rừng núi, không có quần áo đẹp, chẳng có đồ ăn ngon. Chàng nỡ bỏ ta sao?"
"Nếu chàng thực sự bỏ ta, ta sẽ tìm người khác. Tuy ta không còn trẻ trung nhưng chắc cũng có người chịu lấy." Tất nhiên, những lời này Chân Nguyệt chỉ nói để khích lệ. Nếu không có Kiều Triều, nàng sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện lấy ai khác.
Chân Nguyệt lẩm bẩm một mình, mong những lời nói ấy sẽ đánh thức Kiều Triều. Quân y nói rằng chỉ cần người bệnh tỉnh lại thì cơ hội hồi phục sẽ rất lớn.
Đến đêm, Kiều Triều bắt đầu sốt liên tục, thỉnh thoảng cả người còn run lên. Chân Nguyệt đành phải ôm lấy hắn, đắp thêm chăn. Nhưng khi sốt cao, hắn lại đá chăn ra liên tục, mà nàng lại phải lau người cho hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT