Chung mẫu nghe vậy biết bọn họ nói thật, nên nói: "Được rồi, nửa cân đậu nành thì các con chỉ cần đưa ta nửa cân gạo là được, không cần đưa nhiều."
Mạn Châu kiên quyết đưa hai cân gạo: "Nương, phần còn lại thì bán cho nương, nương chí cần đưa tiền thôi."
Chung mẫu kiên quyết từ chối: "Không, không được. Giờ có tiền cũng không mua được lương thực đâu, các con nên giữ lại."
Sau một lúc lâu từ chối, Chung phụ ra thì mọi chuyện cũng được giải quyết, họ đưa Mạn Châu hai lượng bạc, lương thực hôm trước đưa đến Chung gia cũng coi như mua. Dù gì thì lương thực của mọi người cũng không phải trừ trên trời rơi xuống mà có.
Kiều Tam và Mạn Châu trở về với nửa cân đậu nành và hai lượng bạc. Khi về đến nhà, họ đưa bạc và đậu nành cho Chân Nguyệt.
Chân Nguyệt cất bạc đi cẩn thận, còn đậu nành thì được dùng để ủ thành giá đỗ. Nhờ đó, cả nhà có thêm hai bữa ăn với giá đỗ tươi mát, cuộc sống dù khắc nghiệt nhưng cũng coi như đỡ hơn trước.
Mùa đông ngày càng lạnh. Ngoài Kiều Nhị và Kiều Tam hàng ngày ra ngoài kiếm củi, còn lại những người khác sẽ thường chỉ ở trong lều để sưởi ấm. Do trời quá khô nên da mặt của Tiểu A Sơ đỏ ửng lên, thỉnh thoảng bé còn khóc vì đau. Chân Nguyệt cũng không biết làm cách nào, hiện tại làm gì có đồ để bôi nên mặt chứ, chỉ có thể cho bé uống thêm nước, thời điểm bé khóc thì nàng lại dỗ bé bằng những câu chuyện xưa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT