Vi Xương nhìn theo dấu vết trên đường, thấy rõ ràng có rất nhiều người chạy trốn, hơn nữa còn có dấu bánh xe. Hắn leo lên một cây cao để quan sát, chỉ thấy một con sông cạn không có nước, cũng không hề thấy một bóng người nào.
"Đuổi thêm một canh giờ nữa. Nếu vẫn không tìm được người, chúng ta quay lại, ta không tin là chúng đã chạy thoát xa như vậy!"
"Rõ!" cả đám đáp.
Đoàn người Chân Nguyệt đi rất chậm vì có nhiều người đã kiệt sức. Tiền thị đỡ bụng lớn, vừa đi vừa thở hổn hển, tay luôn ôm bụng: "Ta không chịu nổi nữa, bụng ta đau quá, ta cần nghỉ ngơi."
Không chỉ Tiền thị, mà những người khác cũng đều mệt lả. Thấy vậy, Chân Nguyệt quyết định bỏ bớt đồ đạc trên xe, sau đó đưa bọn Tiểu Hoa lên xe: "Tiếp tục đi, không thể ngừng."
Nàng cũng không đảm bảo được mình có thể bảo hộ được tất cả mọi người dưới tình huống đối đầu với nhiều kẻ cướp như vậy.
Những người còn lại cũng gắng gượng tiếp tục hành trình, nhưng sau một ngày di chuyển, đến chiều muộn, Kiều Phong thấy tất cả mọi người cũng không chịu nổi được nữa, không có cách nào khác liền cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play