Kiều Nhị sau khi cáo biệt Tống Thiết Sinh liền vội vàng trở về. Lần này ra khỏi thành, hắn đi rất nhanh, bên ngoài có nhiều người nhìn chằm chằm về phía hắn. Đột nhiên, một người phụ nhân ôm đứa bé chạy đến, quỳ sụp xuống đất, dập đầu và van xin: "Cầu xin ngài, ngài có nước không? Cứu lấy con ta, cứu con ta với!"
Kiều Nhị nhìn hài tử trong lòng người phụ nhân, miệng khô nứt, mắt đờ đẫn, trông không còn chút sức sống. Kiều Nhị không đành lòng, nghĩ đến Tiền thị đang mang thai, nên hắn cũng muốn tích chút công đức, nên đưa ống trúc còn lại chút nước cho phụ nhân đó.
"Cảm ơn, cảm ơn!" Phụ nhân vội vàng nhận lấy và nhanh chóng đút cho hài tử. Kiều Nhị định rời đi ngay, nhưng không ngờ có người thứ hai, thứ ba lao tới cầu xin thức ăn và nước uống.
Kiều Nhị lùi lại,"Xin lỗi, ta không có thức ăn, cũng không có nước."
"A! Các người không được cướp, đây là nước của con ta! Cứu với! Cứu với!" Tiếng la hét vang lên phía sau. Kiều Nhị nhìn lại, thấy ống trúc mà hắn vừa đưa cho phụ nhân kia đã bị người khác giật mất, mà giọt nước cuối cùng cũng bị người khác uống cạn.
Quan binh nghe thấy tiếng động đã chạy đến, đánh đám người tranh giành nước.
Nhìn ánh mắt những người khác đang hướng về mình, Kiều Nhị lập tức hét lớn: "Ta không có gì nữa, ta không còn gì cả!" Hắn dồn hết sức lực mà chạy nhanh khỏi nơi đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT