Kiều Triều bật cười, cười vì sự vô lý trước sự việc này. Trước đây những vụ như thế này đều do Chân Nguyệt xử lý, nhưng hôm nay nàng không có ở đây. Hắn cảm thấy giận đến mức muốn ra tay. Dám lập bẫy hãm hại hắn? Nếu đây là kiếp trước, hắn đã tru di cả nhà chúng rồi!
  Nhìn Lâm Trân Nương ghê tởm đến mức Kiều Triều chẳng muốn đụng vào, thậm chí so với một cung nữ cũng không đáng. Vẻ ngoài xấu xí, không thể nào so sánh nổi với một ngón chân của Chân Nguyệt, à không, thậm chí là một sợi tóc của nàng.
  Kiều Triều trừng mắt lạnh lùng: "Nói lại lần nữa xem, ta không nghe rõ."
  Trương Đại Ngưu bắt đầu cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt của Kiều Triều, nhưng vẫn cố ngẩng đầu: "Ta nói nhà ngươi phải thuê..."
  Chưa kịp dứt lời, Trương Đại Ngưu đã bị Kiều Triều đá bay, cả người đâm vào thân cây, phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu tại chỗ.
  Bà Trương kinh hãi, mắt trợn trừng, hét lớn: "Kiều Đại, ngươi dám?"
  Kiều Triều giơ thanh đao trong tay, lạnh lùng đáp: "Có gì mà ta không dám? Xung quanh đây không có ai chứng kiến, nếu ta chém các ngươi rồi giả vờ nói là bị lợn rừng ăn thịt, ai mà biết?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play