"Ngô thị! Có phải ngươi đã đem hết miếng thịt duy nhất trong nhà cho Kiều gia rồi không? Chỉ vì Kiều Đại cứu ngươi, ngươi muốn đem hết thứ tốt cho người ta à? Ngươi là đồ đàn bà lăng loàn, có phải ngươi thích Kiều Đại nên vội vàng muốn làm nhân tình không?" Bà Vương chỉ vào Ngô Lâm mà mắng.
  Ngô thị đang nhặt rau, nghe thế liền đáp,"Bà dám ra ngoài mà nói mấy lời này trước mặt Kiều gia không? Người ta đã cứu mạng ta, ta đem đồ đi cảm tạ là lẽ thường, ta không giống mấy kẻ lòng dạ đen tối như các ngươi, được cứu mà không biết ơn."
  Vương Yên, em chồng của Ngô thị, liền nói: "Tẩu, dù có cảm tạ thì cũng không thể đem miếng thịt duy nhất trong nhà đi chứ? Ngươi đưa hết cho Kiều gia, thì nhà mình ăn gì đây?"
  Ngô thị nhìn Vương Yên một lượt rồi châm chọc: "Ta quản các ngươi ăn gì ư? Nhà thiếu ăn hay thiếu mặc? Không làm mà cứ muốn ăn thịt sao? Yên Nhi cũng đã lớn rồi, nương, ngươi mau tìm ai đó gả nàng đi để đổi lấy ít bạc mua thịt mà ăn! Xem trong thôn có ai tử tế không?"
  Vương Yên sợ hãi ôm chầm lấy bà Vương,"Nương! Con không muốn gả! Con không lấy mấy tên làm ruộng bẩn thỉu trong thôn đâu!"
  Ngô thị cười lạnh, nhìn Vương Sùng rồi nói,"Vương Sùng, muội muội của ngươi nói ngươi là kẻ làm ruộng bẩn thỉu đấy."
  Vương Yên lập tức quay sang giải thích với ca ca nhà mình,"Ca ca, ý muội không phải vậy!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play