"Cớ sao mua nhiều vải thế này?" Kiều Trần thị hỏi.
Chân Nguyệt trả lời: "Mùa đông sắp đến, phải chuẩn bị trước. Mỗi người trong nhà nên có một cái áo bông để giữ ấm."
Kiều Trần thị gật đầu,"Con nói đúng. Nhưng sao mua nhiều bông vậy? Chắc đắt lắm. Ngày mai ta đi tìm ít hoa lau về, bỏ vào quần áo cho ấm, ta và cha con không cần dùng bông đâu. Để bông cho các con thôi. Ta còn có cái áo lông cũ, lát nữa ta sẽ tìm ra cho tôn tử của ta đắp."
Chân Nguyệt cau mày: "Hoa lau có đủ ấm không?" Nàng biết người nghèo thường dùng hoa lau nhét vào quần áo để giữ ấm, nhưng vẫn cảm thấy không an tâm.
Kiều Trần thị cười đáp: "Đủ ấm chứ. Mùa đông ở trong nhà, không phải đi đâu, thế là ấm rồi."
Trong lòng Chân Nguyệt thở dài, cảm thấy lượng bông mình mua vẫn chưa đủ nhiều. Dù đã chi ra hai lượng bạc để mua vải và bông, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, Kiều Triều không còn vào núi săn bắn nhiều nữa, mà chủ yếu tập trung vào việc bán rau củ.
Thông thường, Kiều Triều chỉ lên huyện bán đồ mỗi ba đến năm ngày một lần, có khi công việc ở ruộng vườn bận rộn, thì bảy tám ngày mới đi. Một chuyến như vậy kiếm được khoảng sáu bảy trăm văn, tính ra mỗi tháng cũng kiếm được khoảng ba lượng bạc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT