“Hỏi thử về thời gian thôi.” Thời Miên đáp, thấy Tiểu Nếp Cẩm muốn ra ngoài liền ôm nó ra.
“Vô Triều,” Hàn Thịnh vốn định nói gì đó, nhìn thấy Tiểu Nếp Cẩm trong ngực cô liền dừng lại, an ủi: “Nghe nói tinh thần thể của cô có chút khuyết điểm, đừng để ý, đội trưởng Vu cũng vậy.”
Thảo nào hai người bọn họ hôm nay cứ dính lấy nhau, thì ra là trao đổi tâm đắc, Hàn Thịnh che sư tử nhỏ trên người mình lại, thôi vậy, vẫn đừng nên kích thích hai bệnh nhân này nữa.
Thời Miên không biết Hàn Thịnh đang nghĩ gì, thấy hắn che che giấu giấu tinh thần thể, còn tưởng rằng nó chưa ăn no, nghĩ đến vật phẩm trong ba lô của mình, dứt khoát lấy một phần vật phẩm hiếm trừ hạt sen cực phẩm ra, xem thử những thú cưng này có ăn hay không.
Tốc độ của ba người vốn dĩ giống những người khác, nhưng vì phải cho thú cưng ăn, đôi khi chúng nó không ăn còn phải cất đi, lãng phí không ít thời gian, cho nên dần dần tách khỏi đội ngũ.
Vì vậy trên đường từ khu tân thủ đến chủ thành xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái, phía trước là một chiếc xe ngựa chạy trơ trọi, phía sau là sáu người đi theo cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng lại có ba người chậm rãi đi theo.
Lúc đầu Thời Tùng Tân ngồi trên xe ngựa, sau đó ngồi một lúc phát hiện, cho dù hắn không điều khiển thì con ngựa phía trước cũng sẽ tự động đi về phía trước, cho nên dứt khoát xuống khỏi xe ngựa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play