“Một căn nhà, bảy mẫu đất.” Lúc đưa giấy tờ nhà đất ra, ruột gan trưởng thôn như đang rỉ máu.
“NPC mà cũng lắm cảm xúc phết.” Nhìn ông ta nhăn nhó mặt mày, Thời Miên lẩm bẩm một câu.
“NPC thì làm sao? NPC không có nhân quyền à?” Vừa kết toán xong, thái độ của trưởng thôn lập tức thay đổi 180 độ.
Thời Miên im lặng rút con dao găm của mình ra, đặt lên bàn.
Trưởng thôn giật nảy mình, đứng dậy định chuồn.
[Mức độ sợ hãi của trưởng thôn +1]
“Hỏi ông một việc.” Thời Miên vất vả lắm mới tóm được ông ta, đương nhiên không thể để ông ta chạy mất, nhiệm vụ mới còn chưa nhận được đâu.
“Cô hỏi đi hỏi đi, biết gì tôi nói hết.” Trưởng thôn vừa nói vừa liếc nhìn con dao găm.
Thời Miên biết ông ta đang đánh giá lực chiến của mình, HP của NPC là 100, một chiêu chí mạng là đi đời, tuy cô không định dùng đến bạo lực, nhưng lúc đối phương kiên quyết không ăn mềm cũng không ăn cứng thì có thể dùng nó để hù dọa một chút.
“Sau khi nâng cấp trang bị từ trắng lên lục thì làm sao để tiếp tục cường hóa?” Cô tìm mãi mà không tìm thấy điểm cường hóa, chẳng biết phải làm thế nào.
“Dùng đá cường hóa, một viên một đồng vàng, có cơ hội rơi ra từ phó bản trang bị.” Lần này tốc độ nói của trưởng thôn nhanh hơn hẳn lúc trước.
Thời Miên không để ý đến sự thay đổi của ông ta, biết được cách là được rồi, nhưng giá hơi chát, bây giờ lực chiến cũng đủ dùng rồi, đợi một thời gian nữa rồi tính.
“Nhiệm vụ tiếp theo là gì?” Thời Miên còn phát hiện ra một điều, đó là sau khi mức độ sợ hãi của trưởng thôn đối với cô tăng lên, ông ta không thu tiền khi cô hỏi han nữa, phải biết là trước kia hỏi đường thôi ông ta cũng bóc lột được mấy đồng.
“Nhiệm vụ tiếp theo…” Trưởng thôn do dự một chút, “Đến rừng phía bắc đào ba củ khoai lang.”
[Nhiệm vụ ngẫu nhiên - Ủy thác của trưởng thôn: Thu thập khoai lang (0/3)]
“Nhà đã cho tôi rồi, vậy sau này ông ở đâu?” Nhận nhiệm vụ xong, không ngờ lại là nhiệm vụ ngẫu nhiên, nghĩ đến việc lại có thêm nhiệm vụ, Thời Miên thuận miệng hỏi một câu.
“Ở cái lều ngoài kia.” Trưởng thôn thở dài, “Không nhà không cửa, không nhà không cửa.”
“Thật đáng thương, nhà tôi còn nhiều phòng lắm,” Thời Miên cảm thán, sau đó nhìn vẻ mặt đầy kỳ vọng của trưởng thôn, cô nói tiếp câu sau, “Đưa tôi chìa khóa đi.”
Người chơi có thể vào nhà của chính mình, cũng có thể đưa chìa khóa cho người khác, người có chìa khóa sẽ có quyền hạn giống như chủ nhà.
[Độ thiện cảm của trưởng thôn -1]
Thời Miên vừa định lên tiếng thì đột nhiên nhận được một tin nhắn.
[[Tin nhắn riêng] Hãn Thanh Nhất Phiến: Vô Triều! Mau đến đây, gấp! Tọa độ (6055, 3859)]
Gửi tin nhắn khẩn cấp rất tốn kém, bình thường không ai dùng, Thời Miên không kịp nói thêm gì, cất chìa khóa đi rồi dịch chuyển đến đó.
“Sao vậy?” Vừa đáp xuống đất, Thời Miên vừa mặc trang bị vào.
“Không phải đánh nhau.” Thấy động tác của cô, Hãn Thanh Nhất Phiến vội vàng giải thích.
Lúc này Thời Miên mới nhận ra vị trí của mình, chính là hướng cô vừa rời đi, nhưng lần này là cả bốn người đều có mặt.
“Ồ.” Đáp lại một tiếng, Thời Miên cởi từng món trang bị ra, cô không muốn làm núi vàng di động trước mặt người khác đâu.
Hãn Thanh Nhất Phiến chọn chế độ tổ đội, thêm Thời Miên và ba người còn lại vào.
“Vô Triều, vừa rồi tôi offline ra ngoài hỏi thăm thì được biết điều kiện tuyển sinh vào trường quân đội năm nay thay đổi rồi.”
Sau khi tất cả mọi người đã vào nhóm, Hãn Thanh Nhất Phiến lập tức vào chuyện chính.
“Cái gì?” Thời Miên ngẩn người.
“Điểm chuẩn tăng thêm 80%, bây giờ là 160.” Nói xong Hãn Thanh Nhất Phiến cũng muốn chửi thề, kẻ nào hạ chính sách này xuống đúng là có vấn đề về đầu óc.
“Còn thiếu 60.” Thời Miên nhớ lại kết quả mình đã tra được, người thành niên có thể chuyển tiếp 20% điểm uy tín từ người giám hộ, cho nên dù hiện tại cô về nhà cũng vô dụng, điểm uy tín của Cao Tín Thực chưa tới 200. Cho nên dự tính của cô, cơ bản đã thất bại.
“Vô Triều, nhà cậu của cô làm gì? Có lẽ còn có cơ hội.”
“Tôi chỉ biết là họ Thời, trong quân đội.” Chuyện này vẫn là hồi bé nghe mẹ kể lại.
“Nhà họ Thời?” Hãn Thanh Nhất Phiến và Lạc Mộc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bất ngờ trong mắt đối phương, rồi đồng thời nhìn về phía Hồ Nhất Sinh.
“Sao vậy?” Phản ứng của mọi người quá kỳ lạ, Thời Miên có một dự cảm chẳng lành.
“Mẹ cô họ Thời, từng bỏ trốn đúng không?” Hãn Thanh Nhất Phiến lộ vẻ mặt phức tạp.
“Ừm.” Thời Miên hối hận vì đã nói ra chuyện này, vừa rồi bị chuyện điểm tín dụng làm cho đau đầu, không nghĩ nhiều liền nói ra, bây giờ nghĩ kỹ, nếu người nhà cô Thời Cẩm không có tiếng tăm thì không sao, nếu có tiếng tăm...
“Con trai cả nhà họ Thời là một trong ba vị nguyên soái của tinh cầu chủ.” Hãn Thanh Nhất Phiến nhất thời không biết nên nói từ đâu, “Nhưng mà gần đây, nhà họ Thời xảy ra chút chuyện.”
“Chuyện gì?” Thời Miên trừng mắt nhìn hắn, đã nói ra rồi, bây giờ hối hận cũng muộn.
“Chính là...” Hãn Thanh Nhất Phiến lại nhìn Thời Miên, dứt khoát nói một hơi, “Con cháu nhà họ Thời đều ở trong quân đội, tháng trước có tinh tặc xuất hiện, hai đội quân xuất phát, trong đó có mấy người nhà họ Thời, đến giờ vẫn chưa có ai trở về.”
“Mấy người?” Có lẽ là do huyết thống, Thời Miên cảm thấy trong lòng mình bây giờ rối như tơ.
“Bốn người.”
“Bốn người...” Thời Miên nhớ lại lời Thời Cẩm từng nói lúc nhỏ.
“Con có ba người cậu, mỗi nhà có hai anh họ, nhà cậu cả có thêm một em họ, đến lúc đó mẹ dẫn con đi xem...”
“Ừm, bây giờ nhà họ Thời hơi loạn, Vô Triều, cô muốn liên lạc không?” Hãn Thanh Nhất Phiến hỏi, “Liên lạc thì tôi có thể giúp cô tìm.”
“Không cần.” Thời Miên lắc đầu, “Lúc này không tiện lắm.”
Không biết nhà họ Thời có biết chuyện Thời Cẩm mất hay không, nếu biết mà vẫn không quan tâm đến nguyên chủ, vậy hẳn là cũng không định liên lạc. Nếu không biết, lúc này nói cho hai ông bà già tin tức này, Thời Miên còn chưa đến mức nhẫn tâm như vậy.
“Cũng đúng.” Hãn Thanh Nhất Phiến gật đầu, “Khoảng thời gian này hãy hoàn thành nhiệm vụ cho tốt, chuyện điểm uy tín cô cứ chờ, chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp cô, thật sự không được thì đợi năm sau.”
“Được.” Thời Miên gật đầu, kỳ thật vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, “Mọi người đi làm nhiệm vụ trước đi.”
“Vô Triều, có chuyện gì thì liên lạc trực tiếp với tôi.” Trước khi đi, Hãn Thanh Nhất Phiến nói, “Đây là tin nội bộ, cô biết là được, đừng truyền ra ngoài. Những chuyện khác đăng xuất rồi nói sau.” Biết cô cần thời gian để bình tĩnh, Hãn Thanh Nhất Phiến không giục cô.
“Ừm.” Nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, Thời Miên gật đầu.
Đợi mọi người đi rồi, Thời Miên mới chậm rãi đi đến bên cạnh tảng đá ngồi xuống, bốn người... Loại tinh tặc nào có thể khiến cả hai đội quân mất tích?
Mấy trăm năm nay chưa từng có trận chiến nào lớn như vậy, bây giờ nghe nói giống như một trò đùa, hai đội quân cấp cao của tinh cầu chủ lại đánh không lại tinh tặc.
Hơn nữa lại trùng hợp như vậy, nhà họ Thời tổng cộng có bảy người con cháu, lần này đi bốn người, nói không phải âm mưu, Thời Miên không tin.
Hãn Thanh Nhất Phiến nói là tin nội bộ, vậy là còn chưa công bố, Thời Miên từ bỏ ý định tự mình đi điều tra.
Xoa xoa cái đầu hơi đau, Thời Miên nhớ lại xem mình có bỏ sót thông tin gì không.
Niệm tưởng của nguyên chủ quá sâu đậm, khoảnh khắc nghe được tin tức, đầu óc cô trống rỗng, bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Hít sâu vài hơi, Thời Miên suy nghĩ, tới tinh cầu chủ vào thời điểm hiện tại có phải là lựa chọn sáng suốt hay không.
Nhà họ Thời bị người ta nhắm vào, cô là đứa cháu do con con gái nhà họ Thời bỏ trốn sinh ra, nhìn thế nào cũng là con dao có thể đâm vào nhà họ Thời.
Không những không thể quay về, còn phải giả vờ như không biết gì, không biết nhà họ Thời xảy ra chuyện, không biết quan hệ của mình với nhà họ Thời.