“Ra là cho người ta thuê.” Thời Miên liếc mắt nhìn lão đánh canh, một ngày 200 đồng quả nhiên không tồi, “Chia bảy - ba.”
“Không được!” Lão đánh canh lập tức cự tuyệt, “Mấy con heo rừng này mấy ngày nay đều do tôi nuôi, cô biết tôi cho chúng nó ăn bao nhiêu thứ không?”
“Tiền thức ăn chia năm năm.” Thời Miên nói thẳng, cô cũng không tin mấy con heo rừng này có thể ăn được bao nhiêu, bởi vì lão đánh canh nếu có thứ tốt khẳng định sẽ giữ lại cho bản thân ăn, không nỡ lòng cho heo rừng.
“Thôi thôi, làm ăn với cô, một chút cũng không được.” Lão đánh canh lắc đầu, “Ba bảy thì ba bảy, năm năm thì năm năm, tôi bận rộn cả ngày rồi.”
Thời Miên không tin câu này của ông ta, chỉ là số tiền này là kiếm được ngoài ý muốn, nhiều ít cũng không thiệt.
Cất tiền xong, Thời Miên ước định buổi chiều sẽ đến dắt heo rừng, sau đó chào Hàn Thịnh một tiếng rồi về thôn tân thủ trước.
Trở về sau liền nói với thôn trưởng chuyện thổ nhưỡng, trước đó đối phương nói đem thổ nhưỡng gieo vào đất ruộng ba ngày sau là có thể dời đi, hiện tại đã ba ngày rưỡi rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play