“Ừ.” Thời Miên gật đầu, Liễu A Cửu là một người, nghe vậy có vẻ thợ rèn rất hận người này, có lẽ có liên quan đến chuyện trước kia của sơn tặc, chỉ là nhiệm vụ về chuyện trước kia của sơ tặc cô đã hoàn thành rồi, hiện tại không nhìn ra được liên quan.
Nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có thu hoạch gì, Thời Miên đứng dậy, đi vào trong tìm thợ rèn: “Lão Lý, cháu muốn hỏi bác một việc.”
“Chuyện gì?” Thợ rèn dừng lại, dùng chiếc khăn bẩn vắt trên vai lau mồ hôi trên đầu.
Thời Miên nhìn thấy chiếc khăn của ông ấy đã rách đến mức không thể rách hơn được nữa, suy nghĩ một chút, lấy từ trong ba lô ra một miếng vải mới, miếng vải này là loại thường, lấy từ chỗ bác gái định dùng để lau mặt cho bé sâm, bác gái đã cho cô mấy miếng.
“Miếng vải này bác giữ mà dùng đi.” Thời Miên đưa qua, quả nhiên độ thiện cảm tăng lên, hài lòng gật đầu, sau đó bắt đầu hỏi chuyện khác, “Cháu phát hiện có người lén la lén lút nhìn vào trong thôn chúng ta ở đầu thôn. Còn một chuyện nữa, vừa rồi Thiết Đản nói với cháu là có người cho thằng bé kẹo, thằng bé không lấy.”
“Cái gì!” Thợ rèn giật mình, “Có người cho nó kẹo ăn?”
“Vâng.” Thời Miên gật đầu, đột nhiên cảm thấy đối phương hình như biết điều gì đó, nếu không tại sao lại kích động như vậy?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play