Bé Nhân Sâm nghe thấy Thời Miên gọi mình như vậy, biết ngay là người này muốn bắt mình, lập tức quay đầu đi không thèm để ý.
“Trẻ con mà, nhát người thôi.” Tiền đại nương lúng túng rụt tay về, giải thích với Thời Miên, “Trên phương thuốc chỉ nói cần tóc, tôi thật sự không nghĩ đó là một đứa trẻ, cứ tưởng mình nhìn nhầm.”
Thời Miên phần nào hiểu được Tiền đại nương, dù sao thì chính cô cũng không biết, chỉ là nhiệm vụ này phải làm sao đây: “Tiền đại nương, nó nói bản thân chỉ có 30 sợi tóc.”
“Ít như vậy sao?” Tiền đại nương kinh ngạc thốt lên, sau đó nhìn Bé Nhân Sâm ngẩng đầu lên, liền tin ngay.
“Tóc ít như vậy, cắt đi không thích hợp.” Thời Miên hỏi, “Tiền đại nương, có cách nào khác không ạ?”
“Cách khác...” Tiền đại nương bắt đầu nhớ lại, “Phương thuốc này là tôi lấy ra sau khi trong nhà chỉ còn lại một mình, cha mẹ đều không có ở đây, cũng không biết cách nào để cứu chữa, trên đó chỉ nói là cần tóc.”
“Vậy còn số lượng thì sao ạ?” Thời Miên hỏi, tóc có thể thay đổi, nhưng số lượng tóc thì có thể thay đổi được chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play