“Sinh ra đã là sơn tặc, Vãn Vãn không có quyền lựa chọn.” Nghe được lời nói của Thời Miên, đối phương bắt đầu kể chuyện xưa.
Thời Miên nghe một câu chuyện, kể từ đời trước, cha của Vãn Vãn là sơn tặc, mẹ là tiểu thư khuê các bị người ta hãm hại, được sơn tặc cứu, sau đó sinh ra Vãn Vãn thì khó sinh mà chết.
Lão sơn tặc một tay nuôi nấng Vãn Vãn, vừa làm cha vừa làm mẹ, dần dần không xuống núi cướp bóc nữa, sơn tặc trên núi ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại hai cha con. Về sau, lão sơn tặc cứu nhị đương gia vì không có cơm ăn nên uống rượu mình ủ say bí tỉ ở chân núi, tam đương gia vì quán trọ đóng cửa không có chỗ đi và một tên ngốc to xác chẳng biết làm gì.
Mấy năm trước lão sơn tặc qua đời, Vãn Vãn trở thành đại đương gia, trong ổ sơn tặc chỉ còn lại bốn người.
Thời Miên nghe xong một lúc lâu mới nhận ra, thì ra danh hiệu đại đương gia sơn tặc của đối phương là do kế thừa.
Tuy nhiên nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn, Thời Miên mở miệng: “Vãn Vãn đi theo tôi một chuyến vào trấn, đến lúc đó giải thích với lý chính một chút, cũng không cần phải trốn tránh như bây giờ.”
“Cảm ơn nữ hiệp.” Đại đương gia gật đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play